Không phải chỉ là hai nô tỳ sao? Dận Tộ ôm ý nghĩ như vậy ném Tiểu Ô Nhã thị và An Giai thị vào viện của mình.
Ngay từ đầu y đã có chút khó chịu, đây là việc rất bình thường, Dận Tộ an ủi mình, có lẽ là do ý thức lãnh địa của bản thân quá mạnh mẽ, đợi qua một đoạn thời gian, quen thuộc là tốt rồi.
Thế nhưng qua thêm hai ngày, loại cảm giác không thoải mái này không chỉ không biến mất mà trái lại càng thêm mãnh liệt, Dận Tộ nghĩ,vấn đề thật không phải ở chỗ y —— bất quá cho dù là ở chỗ y, y cũng không có dự định thay đổi.
Dận Tộ vẫn cho rằng làm nhân viên phục vụ gia chính hẳn là nên thu nhỏ cảm giác tồn tại trước mặt khách hàng, ví dụ như chủ nhân vào cửa, chào hỏi một tiếng rót một chung trà liền không sai biệt lắm, nếu là cứ mỗi năm phút lại tiến lên hỏi có muốn uống trà hay không, như vậy liền quá mức. Lại ví dụ như quét tước, chủ nhân ở trong phòng ngủ ngươi có thể quét tước thư phòng, chủ nhân ở thư phòng ngươi có thể quét tước khách phòng —— có cần chủ nhân gia ở đâu ngươi liền chuyên môn quét nơi đó?
Nhân vì sở hảo của Dận Tộ, lại thêm tinh thần đã tốt còn muốn tốt hơn của Hoàng thất, bọn hạ nhân trong Thái tử phủ đều giống như đã luyện được ẩn thân thuật vậy, bình thường hầu như không nhìn thấy người nào thế nhưng luôn có thể xuất hiện ở những lúc thỏa đáng nhất.
Cho dù người có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuyen-chi-dan-to-dai-thanh-de-nhat-hoan-kho/764124/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.