Tại gian gác cổng của Tĩnh Minh viên, một nữ nhân mặc áo choàng ngồi yên lặng cúi đầu, phảng phất đối với ánh mắt tò mò phía sau hoàn toàn không có cảm giác, chỉ chuyên chú nhìn tách trà trong tay —— loại trà này không tính là tệ cũng tuyệt đối không thể nói tốt, là thứ ngày xưa nàng cho dù liếc mắt cũng không nhìn thế nhưng lúc này phảng phất lại có sức hấp dẫn cực lớn.
Mỗi lần người gác cổng ra vào nàng đều sẽ khẩn trương, bất quá lại không phải… chỉ có cái hộp để bái thiếp bên cạnh là dần dần đầy lên.
Chờ người gác cổng tiến vào lần nữa, nàng rốt cục ngồi không yên, đứng dậy ra ngoài.
Người gác cổng vội vàng kêu lên: “Ai ai ai! Cô nương đi đâu vậy?”
Nàng miễn cưỡng cười cười, nói: “Ta vẫn là lần sau trở lại thôi, nguyên bản cũng không phải chuyện gấp gì…”
Người gác cổng oán giận nói: “Cô nương là làm sao vậy? Lúc bảo đi lại không đi, hiện tại ta vừa lấy hết can đảm bẩm báo giúp một tiếng lại nói không gặp nữa? Như vậy ta phải làm sao bây giờ?”
“A?” Nữ nhân kinh hô một tiếng: “Lục a ca đã trở về?”
Lại thấp thỏm đứng dậy: “Ta vẫn là… lần sau trở lại thôi.”
“Cô nương…” Người gác cổng giận dữ, đang định mắng người chợt ngẩng đầu thấy Dận Tộ đứng ngoài cửa, vội vàng khụy xuống: “Gia!”
Dận Tộ liếc nhìn Lưu thị: “Nếu tới rồi, có lời gì cứ nói đi!”
Thấy Lưu thị tỏ vẻ do dự, Dận Tộ hiểu ý, phân phó nô tài: “Đưa nàng đến phòng khách.”
Nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuyen-chi-dan-to-dai-thanh-de-nhat-hoan-kho/764093/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.