Dận Chân lập tức phân phó người gọi Dận Trinh tới, tiểu tử này kiệt ngạo bất tuân, hiện tại nếu không thu thập y, chờ qua thêm mấy ngày y sẽ không coi ai ra gì nữa.
Bất quá không bao lâu sau Dận Trinh đã được tiểu thái giám dẫn đến, mặt mày hớn hở, dương dương đắc ý cũng không biết đã gặp được việc gì tốt. Vừa thấy sắc mặt của Dận Chân và Dận Tộ khó coi như vậy, nụ cười của y cũng lập tức thu vào, thành thật thỉnh an: “Tứ ca, Lục ca.”
Dận Chân trầm mặt nói: “Chuyện của Thi Thế Luân là do ngươi làm?”
Dận Trinh cúi đầu ồ một tiếng: “Làm sao vậy?”
Dận Chân vỗ bàn quát to: “Ngươi lại dám trêu đùa đại quan triều đình, còn nói bằng cái giọng đó?”
Dận Trinh thờ ơ thưởng thức cái ngọc ban chỉ màu bích lục trên ngón tay, nói: “Không phải chỉ thỉnh hắn uống vài chung trà sao? Hai người các ngươi có cần dùng tư thế Tam đường hội thẩm[1] như vậy để giáo huấn ta sao?”
Dận Chân lạnh lùng nói: “Ngươi có biết chỉ mấy chung trà như vậy rất có thể sẽ khiến hắn ngự tiền thất nghi[2], vận khí tốt sẽ bị bãi bỏ quan chức, vận khí không tốt đầu cũng phải rơi xuống đất!”
Dận Trinh ngửa đầu nói: “Vậy có quan hệ gì với ta? Hắn không muốn uống thì có thể không uống a?”
Dận Tộ nhìn Dận Trinh: “Người khác vì ngươi suýt chút đánh mất tiền đồ thậm chí tính mệnh, bách tính vì ngươi suýt chút mất đi một vị quan tốt, ngươi một chút cũng không để tâm sao?”
Dận Trinh bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuyen-chi-dan-to-dai-thanh-de-nhat-hoan-kho/764086/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.