“Tứ ca.”
Tuy rằng hình thể của Dận Tộ không coi là nhỏ, thế nhưng muốn so sánh với một Dận Chân cao to mạnh mẽ thì quả thực không đủ nhìn, rất dễ dàng bị đối phương cõng lên lưng.
“Tứ ca.” Dận Tộ gọi.
“Thế nào?”
“Ta có chút nhớ nhà.” Dận Tộ mềm mại úp đầu lên vai Dận Chân: “Ngươi nghĩ sao?”
Dận Chân lặng lẽ chốc lát, nói: “Ngày mai vây săn đã kết thúc, thánh giá rất nhanh sẽ khởi hành hồi kinh.”
Dận Tộ cười nhẹ một chút.
Ta làm sao lại nhớ cái nhà kia chứ?
Tứ ca, lẽ nào ngươi hoàn toàn không nhớ sao?
Nhà của đời trước, thân nhân của đời trước, cha mẹ, người yêu, con cái…
Lẽ nào ngươi không nhớ sao?
Một nơi có thể khiến ngươi buông thả sự phòng bị, nơi khiến ngươi cảm thấy nhẹ nhàng nhất, không hề câu thúc, cũng là nơi ấm áp nhất. Ở nơi đó tất cả đau xót đều bị chữa lành, tất cả uể oải đều có thể khôi phục.
Một nơi mà trừ chính ngươi ra, còn có những thân nhân có thể vô điều kiện tín nhiệm ngươi, bao dung ngươi.
Đó mới là nhà, đó mới là thân nhân!
“Tứ ca, ta đáng ghét như vậy…” Dận Tộ thấp giọng nói: “Thoạt nhìn quá mức tiêu sái tùy ý, kỳ thực bất quá chỉ là một kiểu tính toán khác mà thôi, tính xem phân lượng của ta trong lòng ngài lài bao lớn, tính xem phải hành sự như thế nào mới khiến ngài yên tâm nhất… đây là thân nhân cái gì chứ? Đây là phụ tử thế nào chứ?”
Nếu đổi thành những A ca khác không chịu thú phúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuyen-chi-dan-to-dai-thanh-de-nhat-hoan-kho/764072/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.