Người tiến vào là Trần Chuyết, nhìn cổ áo hơi rộng mở của Dận Tộ, Trần Chuyết liền vớ lấy tấm áo ngoài Dận Chân vừa rồi giúp y cởi ra ném đến, thản nhiên nói: “Ta không phải huynh đệ của ngươi.”
Dận Tộ tiếp nhận áo ngoài, chậm rì rì mặc vào, lơ đãng nói: “Biết, chỉ có người Hán mới là huynh đệ của ngươi thôi!”
Đôi mắt Trần Chuyết xẹt qua tinh mang như chớp, trầm giọng: “Ngươi nói cái gì?”
Dận Tộ mờ mịt nháy mắt mấy cái: “Thế nào, chẳng lẽ ngươi còn không phải người Hán?”
Trên mặt y còn vươn chút men say, một đôi mắt sương mù mông lung thoạt nhìn có vài phần ngây thơ mềm mại khiến người ta rất muốn vươn tay ra xoa đầu, chạm chạm vào gương mặt nọ.
Trần Chuyết rũ mắt xuống: “Phải.”
“Phải cái gì?” Đôi mắt xinh đẹp của Dận Tộ híp lại, tựa hồ mang theo vài phần tò mò nhìn hắn: “Bạch Liên giáo? Chu tam Thái tử? Thiên Địa hội?”
Cái chớp mắt tiếp theo, Dận Tộ cảm giác được một trận trời xoay đất chuyển, bị Trần Chuyết gắt gao áp ở trên tháp, một tay phong tỏa cổ họng của y.
Dận Tộ uống hơi nhiều rồi, chậm nửa nhịp mới bắt đầu phản kháng, đáng tiếc công phu của y nguyên bản không bì được với Trần Chuyết, lại mất tiên cơ, rất nhanh cả hai tay đều bị khóa lên đỉnh đầu, hai chân cũng bị Trần Chuyết dùng đầu gối ngăn chặn.
Dận Tộ vẫn cười rộ như cũ: “Hóa ra là Thiên Địa hội sao!”
Trong lòng thở dài, không ngờ bản thân thực sự trúng số độc đắc, quả nhiên dùng thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuyen-chi-dan-to-dai-thanh-de-nhat-hoan-kho/764054/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.