10.
Khi thức dậy, Dận Tộ không chút ngạc nhiên phát hiện trong phòng chỉ còn lại mình y.
Mấy năm nay tâm tật của y đã lục tục phác tác qua vài lần, so với kiếp trước, loại trình độ phát bệnh này thực sự chỉ là chuyện trẻ con, nhưng lại khiến người bên cạnh sợ đến không chịu được.
Mỗi khi như vậy, mặc dù đã uống thuốc, ngủ có chút trầm nhưng y vẫn mơ hồ cảm giác được bên cạnh có người làm bạn.
Nếu thật sự có người, vậy thì chỉ có thể là hắn, đổi thành bất kỳ ai đều sẽ quang minh chính đại đến, còn có thể đổi về một phần nhân tình.
Hơn mười năm qua, người bên cạnh y luôn theo quán tính chạy đi tìm hắn mỗi khi y phát bệnh, hay là thật sự do mỗi khi có người đó bên cạnh y sẽ đặc biệt an tâm?
Nghe được Dận Tộ thức dậy, người hầu lục tục tiến vào, cùng đi còn có Đoạn thái y.
Dận Tộ đắp cái khăn nóng lên mặt, chợt nghĩ tới một việc, nói: “Chuyện hôm qua đã báo cho Ngạch nương chưa?”
Mấy nha hoàn nhìn nhau, đồng loạt quỳ xuống, đại nha hoàn Nhất Xuân nói: “Lục gia thứ tội, Nương nương căn dặn, những chuyện vụn vặn trong phủ thì cũng thôi, phàm có liên quan đến thân thể của Lục gia nếu kẻ nào dám gạt không báo, người cả phủ đều đi Sơn Tây đào quặng thôi…”
“Được rồi!” Dận Tộ vung tay lên, nói: “Lát nữa gia sẽ tiến cung, các ngươi nói với Vượng Tài, hai người hôm qua chờ tùy tiện xử trí, mặc kệ chuyện gì chờ gia về rồi nói.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuyen-chi-dan-to-dai-thanh-de-nhat-hoan-kho/254067/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.