Tống Hàng Hàng đưa mắt nhìn Cố Ngự Lâm, miệng hơi chu ra, dường như cậu ấycòn đẹp mắt hơn cả cô, người đó là thiên sinh lệ chất (trời sinh xinhđẹp),cô không cách nào so sánh được, thật là phiền muộn, rất phiềnmuộn.
"Nhưng lại hơi thấp."
"Khụ!" Tống Hàng Hàng bị sặc, không được không được, người mà cô muốn đào tạo phải nhanh chóng cao lên mới được!
Cố Ngự Lâm ngẩng đầu nhìn Tống Hàng Hàng, trong lòng cười thầm.
"Hai người bọn họ thật sự là hạng nhất hạng hai ư? Tôi không tin, sao lớn lên có thể đẹp mắt như thế, làm sao có thể!"
"Khụ! Khụ! Khụ! Khụ!"
Không được, lúc này thật không được rồi, trong lòng cô biệt khuất nhưng ngoài miệng lại không được nói, sặc đến không ra lời, ai nói bộ dạng xinh xắn thì không thể đạt được hạng nhất hạng hai! Chẳng lẽ người có thành tích tốt đều là con ếch hay khủng long sao?!
"Bạn đừng không tin, chính là hai người đó, nổi danh lắm!" Câu này mới coi như tạm được.
"Hai người bọn họ như vậy, thầy cô cũng không quản sao?" Hả? Như vậy? Là sao?
"Còn chưa có xác định thôi… Người có thành tích ưu tú, ngộ phán sẽ không tốt, phải cẩn thận." Ngộ phán gì? Cẩn thận gì?
Cố Ngự Lâm chợt cầm lên túi xách đặt bên cạnh chỗ ngồi của Tống Hàng Hàng, "Ăn rồi thì đi thôi, trễ mất giờ tự học buổi tối đó."
"Ưm, vẫn còn nhiều thịt nướng! Đợi lát nữa - đợi lát nữa!"
Cố Ngự Lâm cũng không để ý đến lời cô nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan/2404161/chuong-10-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.