"Hàng Hàng… Hàng Hàng…"
Tỉnh lại từ cơn ác mộng, trong đầu cô một mảnh hỗn loạn, loáng thoáng chỉlưu lại một bóng lưng mơ hồ, còn có giọng nói bi thương đó, giọng nóiđó…, đang gọi cô…
Đó là giọng nói của Cố Ngự Lâm, nhưng hình như lại không phải.
Giọng nói Cố Ngự Lâm, chưa bao giờ nặng nề như vậy, chưa bao giờ…
Tống Hàng Hàng hoảng sợ, vội vàng ngồi dậy từ trên ghế salon, kéo màn cửa sổ ra, ánh mặt trời buổi chiều tươi đẹp, chiếu vào khuôn mặt cô, cho cô sự an ủi ấm áp mà quen thuộc.
"Không có chuyện gì, không có chuyện gì." Cô tự nhủ, nhưng vẫn không nhịn được lấy điện thoại di động ra, nhấn số điện thoại đã thuộc lòng.
"Đô… Đô… Đô…"
Điện thoại vang lên thật lâu, khi cô gấp đến độ muốn tắt máy, bên kia bắt máy.
"A lô? Này, Hàng Hàng, là em sao?"
Là anh, giọng nói quen thuộc.
"Cố Ngự Lâm…" Cô nghẹn ngào.
Trong mộng chính là giọng nói kia, khiến cô sợ.
"Hàng Hàng, Hàng Hàng em sao vậy?"
Bên đầu kia điện thoại là giọng nói gấp gáp của anh.
"Em, em chỉ muốn nghe giọng nói của anh."
"…Đồ ngốc."
"Hôm nay anh vẫn khỏe chứ? Ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi, đồ ngốc, có phải ai khi dễ em không hả?"
"Đâu có đâu, ai dám khi dễ em đâu… Anh phải ăn cơm thật tốt, chú ý sức khỏe, không cho phép ăn đồ ăn lung tung bên ngoài!"
"…Ừ. Em cũng thế, buổi tối đừng đá chăn."
Cô đỏ mặt, đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan/2404112/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.