Edit: August97
Một ngày này, khi cô nhận được cuộc điện thoại với số máy quen thuộc thì mới giật mình nhớ đến một chuyện.
Khi điện thoại vang lên, cô mới vừa từ cửa hàng trở về phòng trọ, hôm qua di động hết pin, buổi tối cô sạc pin, lúc sáng rời giường cũng quên mang theo.
Đến khi vào cửa hàng, cô mới phát hiện mình không mang điện thoại di động, lại nghĩ tới nếu Hứa Nghiêu Thực hoặc khách hàng muốn tìm cô, cũng có thể gọi điện thoại tới cửa hàng, nên cũng không quan tâm lắm.
Cho đến khi về đến cửa nhà, nghe thấy nhạc chuông di động truyền tới từ trong phòng, cô vội vàng mở cửa vào phòng, khó khăn lắm mới nhận được điện thoại.
"A lô, xin chào? Xin hỏi là ai vậy?" Cô chưa kịp xem tên hiển thị, quen miệng, như nói chuyện với khác hàng khi ở cửa tiệm.
Đối phương lại trầm mặc không trả lời.
"A lô?" Cô vội vàng cúi đầu nhìn điện thoại, lập tức khiến cô kinh hãi!
"Cố, Cố Ngự Lâm? Là anh sao?"
"Là anh."
"Sao vậy? Có chuyện gì ư?" D~Đ~.L~Q~Đ
Cô chợt nhớ lại, vì nguyên nhân gần đây quá bận rộn, hình như đã lâu rồi chưa liên lạc với anh, mỗi lần gọi điện thoại cho anh lại bị đủ chuyện vụn vặt mà gác máy.
"Không có gì…" Anh dừng một chút, hình như đang suy tư gì đó, sau đó lại mở miệng, "Em…, tại sao em không ở trong ký túc xá?"
"Em…" Cô không biết nên nói cái gì cho phải, nói cô đang bận chuyện cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan/2404085/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.