Mở cửa, Nháo Nháo đã xông ra, dọa cô giật mình.
“Mẹ, mẹ!” Nháo Nháo gào to, được Y Tuệ ôm, cái tay mập mạp muốn bắt lấy cô.
“Nháo Nháo, chớ ồn ào!” Y Tuệ đánh vào cái tay đang giơ ra kia, “Mẹ mệt mỏi!”
“Dì… dì… Hư!”
“Nhóc thối, Nháo Nháo thối, nhóc lại biết mắng người, nhóc xem hôm nay dì làm thế nào thu thập nhóc!” Y Tuệ cực kỳ tức giận nâng lên một cái tay, làm bộ dáng muốn đánh vào mông bé, nhìn thấy Tống Hàng Hàng mệt mỏi thìbuông tay xuống, “Hàng Hàng, cậu không sao chớ? Trong công ty bị ngườita khi dễ? Nói với mình, mình giúp cậu tìm ả ta tính sổ!”
“Không phải, cậu đừng đoán mò.” Cô đágiày cao gót dưới chân đi, ôm đứa bé, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nháo Nháo, nghe đứa bé mở miệng một tiếng “Mẹ tốt nhất!”, cuối cùng những phiền muộn cũng tan đi một ít.
“Y Tuệ, gần đây nếu như cóbạn bè cũ tới tìm mình, cứ nói mình không có ở đây, cũng không được đểanh ta nhìn thấy Nháo Nháo.”
Mặc kệ có phải là cô suy nghĩquá nhiều hay không, cũng không quản làm như vậy có thể sẽ tổn thươngHứa Nghiêu Thực, hôm nay, điều cô muốn bảo vệ, chỉ có mình và đứa bé,cùng với đoạn tình yêu không rõ tương lai kia. Nếu như có thể, cô thậmchí muốn chuyển nhà.
Hôm sau là thứ bảy, Tống Hàng Hàng sau mộttuần bận rộn, đều lựa chọn ngày này mà ngủ nướng, sau đó chủ nhật sẽcùng Y Tuệ, Diệp Nhất Đình ra bên ngoài buông lỏng tâm tình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan/2404058/chuong-57-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.