Chiều hôm sau, Doãn Mặc Niên chìa tay ra trước mặt Chu Tâm “Đưa tôi điện thoại của em”.
Chu Tâm có chút ngơ ngác, cũng chìa điện thoại ra.
Một lúc sau, trong điện thoại của cô có thêm một số mới, được lưu là Doãn Mặc Niên.
Doãn Mặc Niên mua điện thoại.
“Anh mới mua?”.
“Tiện liên lạc”.
Chu Tâm vểnh môi, ý cô là trước đây anh vốn rất tiết kiệm, tại sao lại bỏ tiền mua điện thoại chứ? Nhưng mà cô không có nói ra.
Một lần nọ, Chu Tâm không chú ý nghe giảng bài. Chỉ chăm chăm nhìn Doãn Mặc Niên. Anh gõ vào đầu cô một cái “Tập trung”.
Chu Tâm lại dường như không nghe anh nói, cô mím môi, chồm tới trước mặt Doãn Mặc Niên “Mặc Niên, em thích anh, rất thích”.
Doãn Mặc Niên hơi ngây người, anh đảo mắt xuống cuốn sách trên bàn, trốn tránh ánh nhìn của cô “Em còn nhỏ, lo học đi”.
Chu Tâm lại nói “Mặc Niên, anh thích em không?”.
“…”.
Chu Tâm thấy anh không trả lời, cô xụ mặt xuống, lẩm bẩm “Vậy là không thích rồi, anh không thích em…em thích anh như vậy mà…”.
Doãn Mặc Niên làm như không nghe thấy, chú tâm vào giảng bài cho cô.
Tối đó, khi Chu Tâm chuẩn bị ngủ, điện thoại gửi đến một tin nhắn, cô nghĩ đến chuyện hồi chiều, lòng trầm xuống một chút, không nhanh không chậm mở tin nhắn ra, Doãn Mặc Niên chỉ nhắn một chữ “Thích”.
Chu Tâm trùm chăn lại, ở trong chăn bật cười khúc khích, sau đó, cô lại gửi đến Doãn Mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-voi-va/1874157/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.