"Mỗi ngày như thế, tôi nhìn tình trạng con bé càng ngày tồi tệ đi, ông biết gia đình tôi khốn khổ chừng nào không, ông cũng có con cái sao ông không biết cảm thông, lại buông lời ác độc như vậy, Sở Viêm, tôi muốn hỏi ông 1 câu, là do ông dễ tin người hay vốn dĩ trái tim ông đã là sắt đá không tình người?"
Bạch Mai Nghi đỏ mắt, giọng run run: "Vậy..con bé, bệnh có chữa được không"
Ngô Phỉ đau khổ tuyệt vọng lắc đầu.
"Bác sĩ nói tình trạng của Tiểu Khiết ngày càng nặng hơn, 1 là con bé tự mình vượt qua, 2 là phải dùng cách thôi miên loại bỏ kí ức khủng hoảng đó, nhưng đối với tôi cách nào cũng khiến con bé đau đớn. Bây giờ bất cứ ai cũng không được đến gần, chỉ cần nghe một tiếng động hoặc nhìn thấy người ngay lập tức sẽ trở nên phòng vệ bản thân, có đồ gì sẽ đập nát đồ đó, con bé còn hay lẩm bẩm nói *đừng chạm vào tôi, đừng đánh tôi, Tiểu Khiết thật bẩn* những lời đó như dao cứa vào tim chúng tôi, thử hỏi chúng tôi còn cách nào chữa nữa hay không"
Bạch Mai Nghi rơi nước mắt, bà tức giận thay Thượng gia và Ngô gia, quay sang chỉ trích Ngao Sở Viêm, lời nói thất vọng: "Ông sao có thể dùng lời lẽ như vậy để nói với một cô bé chỉ mới 17-18 tuổi chứ, ông có hiểu hành động mình bất nhân tính như thế nào không hả? Tôi đã nói với ông rằng việc của Tiểu Vũ cứ để nó định đoạt, sao ông cứ chấp mê bất ngộ như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-voi-va-ta-da-cuong-nhiet/589058/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.