Thượng Khiết My được đưa vào bệnh viện là lúc gần 1h, mắt cô nhắm nghiền, cả người được cuộn trong tắm chăn mỏng. Ngô gia đã đến đông đủ ở bệnh viện, phòng và bác sĩ đều đã gọi đến, ngay cả Ngô lão gia đang mệt mỏi vì bệnh tái phát cũng đến. Ngay cả khi tận mắt chứng kiến gương mặt cùng thể trạng hiện tại của Thượng Khiết My, Ngô Tuyết ngất xĩu tại chỗ, còn Thượng Yến Phi mở to đôi mắt ngấn lệ đứng bất động ở đó nhìn cô gái mặt mày máu me đôi môi bị rách tái nhợt, trái tim nhói đau.
Ngô lão gia run run tay chỉ vào cô gái nhỏ thương tích đầy mình nói, ánh mắt ông cụ nhìn như không thể tin đây là cô cháu gái ngày nào được ông thương yêu: "Phỉ, Tần..."
Ngô Phỉ, Ngô Tần ân hận nhìn Ngô lão gia: "Ba, xin lỗi, bọn con đến trễ rồi"
Cuối cùng, với đả kích lớn, Ngô lão gia lại phải vội vàng vào phòng hồi sức.
Y tá vội đẩy gường bệnh đưa cô vào phòng cấp cứu. Sau 30 phút, nữ bác sĩ mở cửa đi ra ánh mắt e ngại nhìn một nhà trước mặt.
Ngô Tần đeo khẩu trang chỉ lộ ra đôi mắt, giờ đầu tóc và quần áo xốc xếch làm gì có ai nhận ra vị lãnh đạo đất nước này, ông vội kéo nữ bác sĩ lại hỏi, lo lắng không thôi: "Bác sĩ, bé con nhà tôi sao rồi"
Nữ bác sĩ đưa ánh mắt bất an nhìn bọn họ: "Vết thương đã được băng bó rồi"
Ngô Phỉ e ngại: "Vậy, bác sĩ...cái đó"
"Không sao, không có dấu hiệu bị xâm phạm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-voi-va-ta-da-cuong-nhiet/589055/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.