"Em đi vào nhà nhé?" cô nhỏ giọng thủ thỉ, trong giọng nói chứa chang niềm vui.
Ngao Trạch Vũ không nỡ, vẻ mặt muộn phiền ảo não: "Ừ, em vào đi"
Cô nghiêng đầu nhìn, cong cong mắt: "Anh không vui sao?"
Ngao Trạch Vũ đảo mắt, hoạt hình là dáng vẻ nũng nịu: "Có phải em quên gì đó rồi không"
Đầu cô nhiều dấu chấm hỏi xuất hiện, nhìn Anh không chớp mắt.
Ngao Trạch Vũ khịt mũi, vẩu môi: "Cặp đôi yêu nhau thường là sẽ hôn một cái để tạm biệt, em có phải quên rồi không"
Thượng Khiết My đen mặt: "Anh đòi hỏi?!"
Ngao Trạch Vũ càng uất ức hơn, mếu môi nói: "Em đi vào đi, dù sao Anh độc thân cũng được 20 năm rồi, Anh ổn mà, Anh không cảm thấy trống vắng gì cả, Anh cũng sẽ không cần một nụ hôn tạm biệt như bao người khác, một cái hôn thôi mà có làm sao đâu, không có cũng không sao, tính Anh hiền hoà dễ chịu!" người ta đã nói không cần mà miệng cứ luôn lầu bầu càm ràm. Nếu đây không phải là trên xe có lẽ người nào đó thiếu điều dẫy đành đạch ra rồi.
Người ta nói không cần thì cô vào nhà vậy. Với tay mở cửa xe, cánh tay lại bị người lải nhải kéo lại, gương mặt tủi thân giọng điệu uẩn ức nhìn cô đáng thương: "Em đi thật sao? Em không hôn Anh thật luôn?"
"Thì Anh nói không cần mà còn gì" Cô hỏi ngược lại.
Anh cứng họng, trả lời không được liền quay sang dỗi. Nhìn ra cửa kính không thèm tranh chấp với cô nữa.
Mỹ nam kế à!
Ơ lạ nhờ, Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-voi-va-ta-da-cuong-nhiet/589044/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.