Cô ngồi bên cạnh Anh, tay nhỏ bé mềm mại được mỹ nam nào đó o bế trong lòng bàn tay to lớn thon dài.
"Chiều có tiết học, nên tôi không thể cùng Vân Tổng ăn cùng nhau được rồi"
Cánh mi u buồn rũ xuống, ánh mắt thất vọng bị che phủ bởi cánh mi dày Cô thấy hắn chỉ mím môi, cụp mắt và không có ý định lên tiếng.
"Vân Tổng, tôi kh...."
"Tôi cứ nghĩ em sẽ đồng ý nói chuyện với tôi dù chỉ một lần, chúng ta nên nói chuyện rõ ràng với nhau, để mọi chuyện kết thúc êm đẹp để không ai còn vướng bận trong lòng. Nhưng có lẽ tôi đã đoán sai, ngay cả khi tôi hèn mọn cầu xin em, em vẫn không thể mở lòng với tôi dù chỉ một ít" Vân Ngạn bỗng dưng nói, ánh mắt hắn nhuộm màu đượm buồn nhìn cô một cách nghiêm túc sau đó lại cười giống như cười tự châm biếm bản thân mình, cô cảm thấy hắn đang tự chế giễu bản thân giống như hắn tồi tệ đến mức người người xa lánh ngay cả một cuộc nói chuyện cũng chẳng có.
Ngao Trạch Vũ dù không hiểu ẩn ý hiện tại của hai người đang nói là gì, Anh cúi đầu nói nhỏ vào tai cô: "Mọi chuyện rồi cũng sẽ phải kết thúc, em nên làm rõ mọi chuyện với anh ta. Chiều nay em cứ đi đi, Anh sẽ đi cùng em, nhé?"
Cô muốn nói với Anh, mọi chuyện giữa cô và Vân Ngạn cô nhớ không lầm là bản thân đã làm rõ với hắn ta rồi, thậm chí cô còn nói rất nhiều lần là đằng khác nhưng cái tên Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-voi-va-ta-da-cuong-nhiet/589025/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.