Anh tiến đến, không nói một lời nào đẩy mạnh cô ta hất sang một bên về phía mép tường bên cạnh, còn chính mình thì cúi đầu quan sát trên người cô có chỗ nào bị thương hay là không, cái xô đẩy kia khiến khuỷu tay của Lưu Nhã va chạm vào bờ tường cứng cỏi, vang lên một tiếng *rắc* thật đau. Lưu Nhã cau mày đau đớn rên rỉ vài tiếng, sau đó ấm ức nhìn Anh nhưng người con trai kia mãi mê xem xét cô gái nhỏ trong lòng nào có để ý ánh mắt ủy khuất giả tạo của ai kia. Lưu Nhã bực mình quay người chạy đi mất, chạy xa còn nghe tiếng nức nở của cô ta.
"Em không sao đâu, Anh đến trường sớm thế" trong mắt cô gái nhỏ tràn đầy phấn khích cùng vui vẻ không giấu nổi. Anh đưa tay vuốt cái mũi nhỏ của cô cưng chiều nói: "Nhớ em quá nên phải đến sớm để được gặp em"
Cô xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu quay người sang hướng khác cắn cắn môi ngại ngùng: "Anh...Anh nói gì vậy chứ"
Anh cười thành tiếng, bỏ tay ra sau lưng đi đến trước mặt cô cúi người trêu chọc con thỏ đỏ mặt trước mắt mình: "Thì là nhớ em quá đó, không biết Anh vì nhớ mới gấp gáp đến đây vậy có được thưởng không"
Càng nói thì gương mặt nhỏ nhắn da mặt mỏng manh càng đỏ: "Thưởng cái đầu Anh ấy" nói xong lon ton chạy đi.
Anh cầm lòng không được liền cười lớn, haizz cái dáng vẻ chạy kia không phải đang trốn tránh hay sao, bất quá...đáng yêu!
"Nha đầu ngốc! Em chạy chậm thôi"
"Chân ngắn sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-voi-va-ta-da-cuong-nhiet/589007/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.