Buổi tối hôm đó, ánh trăng đêm nay thật tròn xung quanh được bao vây bởi những ngôi sao lấp lánh hi vọng, màn đêm tối nhưng ánh đêm lại sáng đến náo nức lòng người. Trong căn phòng ngập tràn sự ấm áp. Một cô gái nhỏ nằm co co trên gường, sầu não mà nghĩ ngợi. Cô gái thở dài thành tiếng. Cảm giác cô đơn trống vắng lại mất mát không nói nên lời.
Cô chẳng nhìn thấy bóng dáng Anh ở đâu, kể từ khi bảo Anh đi xem xét vết thương, Anh liền biến mất.
Cô chỉ nghe lời ba nói lại rằng Anh đã đi xử lý công việc, mai lại đến thăm cô.
Để lại một lời nhắn ngắn ngủi rồi lại đi mất.
Vừa khó chịu lại vừa buồn bã.
Cô thấy có chút mất mát.
Đi mà không báo cho mình!
Thượng Khiết My nằm trên gường bần thần, thông qua cửa sổ nhìn ánh trăng xa xôi kia.
Trăng!
Cậu thật giống tớ. Xung quanh luôn có thật nhiều người nhưng bản thân lại luôn cảm thấy cô đơn, chỉ thấy bản thân mình một mình. Vì sao thế Trăng, cậu có biết tại sao không?
Bỗng nhiên lúc này điện thoại cô reo chuông, tiếng chuông mang giai điệu nhẹ nhàng giống như tính cách rụt rè thuần khiết của cô vậy.
Nhanh chóng bắt máy không dám chậm trễ. Cô sợ sẽ làm ba mẹ thức giấc nên lén lén xuống gường đi vào toilet đóng chặt cửa lại, phòng này cách âm rất tốt.
Cô để điện thoại áp sát vào tai.
"Lâu rồi không gặp. Hôn thê của tôi"
Giọng nói xa lạ lạnh lùng vang lên trong tức khắc, nghe thấy giọng nói vang lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-voi-va-ta-da-cuong-nhiet/588965/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.