Cô hít một hơi, đưa ngón tay nhỏ chạm vào vết thương đang sưng to. Đau lòng nghẹn ngào: "Anh mau đi kêu bác sĩ"
"Anh phải kêu bác sĩ băng bó"
"Nếu không sẽ để lại sẹo"
Anh mỉm cười lắc đầu: "Vết thương nhỏ không sao, với lại đây là dấu ấn đầu tiên Em để lại, Anh vui còn không tả nổi sao có thể để cho nó muốn lành là lành"
Nói xong thì ngay lập tức có ánh mắt cảnh cáo mà tràn ngập lệ nhìn mình. Anh cứng đờ chớp chớp mắt.
Dưới ánh mắt kiên định ấy, cuối cùng Anh cũng chỉ đành bất lực mà gật đầu đồng ý.
"Được rồi, Anh đồng ý nhưng Anh có hai điều kiện"
Cô khịt mũi, ngẩng đầu khó hiểu hỏi: "Điều kiện gì?"
"Thứ nhất: sau này đừng khóc như vậy được không Em, có gì ủy khuất cứ nói hoặc đánh Anh. Nếu không khi thấy Em khóc xong Anh sẽ tự đào hố chôn mình"
"Nước mắt của Em chỉ có thể rơi khi người đó là Anh. Những người không đáng Em đừng phí sức rơi lệ"
Cô trầm ngâm một lát rồi cuối cùng buông bỏ.
"Được"
Anh nhếch môi cười, môi mỏng tiếp tục nói: "Thứ hai: Em nói cho Anh nghe, lí do vì sao lúc đó không bỏ chạy"
Cô ngẩn người, gãi đầu không hiểu: "Lúc đó không bỏ chạy? Lúc nào cơ"
"Lúc em bị bao vây trong nhà vệ sinh"
Thượng Khiết My cúi đầu, rầu rĩ sầu não: "Bọn họ đông như vậy, không chạy được"
Không bỏ qua, Anh tiếp tục đặt câu hỏi: "Em có thể chạy vào gian phòng khoá cửa và gọi điện thoại cho Anh"
Anh càng hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-voi-va-ta-da-cuong-nhiet/588960/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.