Ngạn Hữu giật mình, nhướn mày lên, giọng không tự nhiên: "ờ thì mình đem cho Sơn Hạ dù sao ba mẹ của cậu ấy ở Anh Quốc, chỉ có 2 anh trai mà đàn ông thì làm sao chu đáo được nên mình giúp anh trai của cậu ấy chuẩn bị"
Dương Tề Vương chật chật, chẽm chẹ nói: "Bộ cậu là đàn bà hả"
Lời ở cổ họng Ngạn Hữu kẹt lại, yết hầu trượt lên trượt xuống liên tục. Bối rối không nói nên lời.
Lúc này, Anh mới lên tiếng cắt đứt cuộc hội thoại giữa bọn họ. Tay khoanh trước ngực, nhìn vào những món đồ trên người của Dương Tề Vương chỉ chỉ tay vào hỏi.
"Còn cậu...đem cho ai?"
Dương Tề Vương giơ những bịch túi lớn nhỏ trên tay, gương mặt ra điệu bộ khoe khoang vuốt vuốt tóc tự hào tuyên bố rất tự nhiên: "Tất nhiên là em đem cho củ cải trắng rồi"
Ngao Ca nghe xong mặt đen không khác gì cái đít nồi.
Dật Hoàng cùng Ngạn Hữu bên này nghe xong cũng hoá đá. Lòng thầm cầu nguyện gõ mõ cho Dương Tề Vương.
Dật Hoàng ý định kéo tay cậu ta nhắc khéo nhưng bị 1 cánh tay khác ngăn lại.
Ngạn Hữu nắm cánh tay Dật Hoàng lắc đầu, giọng lí nhí khoé môi nhếch lên đầy âm mưu: "Cho cậu ta ăn đòn 1 bữa đi"
Dật Hoàng đưa đôi mắt lém lỉnh nháy 1 cái: "Ý kiến hay. Hảo huynh đệ"
Dương Tề Vương khoái chí mà chưa biết rằng lúc này lời nói của mình đã chọc giận tới hủ giấm chua lâu năm của vị huynh đài nào đó, gương mặt còn cười tươi như hoa, quay sang ra oai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-voi-va-ta-da-cuong-nhiet/588954/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.