Bên này...
Lưu gia gia chống gậy đi đến, ngắm nhìn cháu gái mà ông hết mực thương yêu, ông ấy thở dài 1 hơi. Ba mẹ Lưu thấy con gái mình thành ra nông nổi như vậy, không dám nhìn, cũng không dám đến gần.
Bác sĩ cầm bệnh án tiếp tục làm nhiệm vụ của mình: "Bệnh nhân Lưu Ý Viên, cô bé này cũng không nhẹ đâu. Nếu bệnh nhân gãy xương quai xanh kia nặng thì cô gái này nặng gấp đôi đấy"
Nghe như sét đánh ngang tai.
Ba của Lưu Ý Viên lùi về sau mấy bước, mẹ cô ấy bịt miệng khóc nức nở.
Lưu gia gia ôm ngực ho khan, đứng muốn không vững nhưng nhanh chóng được Lưu Hiểu Hải đỡ. Ông ấy ngồi xuống ghế, đưa đôi mắt già nua đo đỏ nhìn Lưu Ý Viên.
Bác sĩ đẩy gọng kính: "Xương sườn bị gãy 2 cái, toàn bị đánh ở bụng thôi đấy. Người ra tay dồn lực đánh ở bụng, chân còn có ở mặt. Sau lưng có rất nhiều vết cào sâu, vết bầm, e là sau này sẽ để lại sẹo đó. Cũng may lục phủ ngũ tạng không sao. Haizzz"
Hạ Cẩm Tư kích động, bắt lấy cánh tay bác sĩ nài nỉ: "Bác sĩ, con bé còn rất nhỏ nếu...nếu để lại sẹo thì phải làm sao, tương lai....Ông phải giúp con bé, bao nhiêu tiền chúng tôi đều đồng ý"
Bác sĩ tách tay bà ấy ra, cung kính: "Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. Bệnh nhân Lưu Ý Viên cùng 2 cô gái kia đều bị cào, nhưng không sâu như bệnh nhân Lưu. Tôi sẽ cố gắng chữa cho cả 3 người tránh tình trạng để lại sẹo, cho dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-voi-va-ta-da-cuong-nhiet/588951/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.