Dật Hoàng không còn thắc mắc gì nữa, ánh mắt tối lại, gật đầu rồi đưa mắt nhìn người con gái trong lòng mình.
Những kẻ đó ra tay không chần chừ, hà cớ gì mình lại bận tâm. Hậu quả này đều xứng đáng với bọn chúng.
Viên Viên...xin lỗi...đã không bảo vệ cậu thật tốt....
Xe vẫn còn đang chạy trên con đường đầy đá và sỏi vì đang sửa chữa nên con đường trở nên cồng ghềnh, gồ ghề khiến xe chênh lệch lạng lách, cả xe nhồi lên 1 trận dữ dội.
Cả 3 chàng trai đều dùng sức để cố định vừa không để 3 cô gái bị đau, vừa không để bị nhồi lên nhưng cơ thể vẫn phải ngã nghiêng qua lại. Cuối cùng cũng qua đoạn đường xóc nảy ấy.
Thượng Khiết My vì nằm trên sàn lạnh, cộng thêm bị đánh dã man nên lâm vào hôn mê, người cũng bắt đầu phát sốt. Miệng Cô không ngừng lẩm bẩm kêu cứu, sắc mặt cũng nhăn nhó, mày nhíu chặt: "Vũ!...Vũ Anh cứu em, Tiểu Khiết đau...đau quá, đừng...đừng đánh tôi nữa đừng tôi xin các người...Aaa"
Tay Cô không ngừng vơ lung tung như muốn bắt lấy cái gì đó để cứu lấy mình, Ngao Trạch Vũ nhíu mày đau lòng tóm nhẹ tay Cô vào lòng bàn tay nắm chặt và rồi hôn lên.
"Có Anh đây không ai dám đụng vào em thêm 1 lần nào nữa đâu. Bảo bối của Anh"
Thượng Khiết My như được trấn an, vẻ mặt giãn ra cảm nhận được tia ấm áp liền nép người vào lòng ngực to lớn, đôi vai gầy ban nãy còn run rẩy đến mức áo khoác ngoài cũng run run theo giờ đây cũng đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-voi-va-ta-da-cuong-nhiet/588948/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.