Thấy Cô chuẩn bị đập đầu vào ghế, Ngao Trạch Vũ đã nhanh nhẹn lao xuống đỡ người Cô lại, tránh làm cho Cô bị đập trúng đau.
Thủ thỉ bên tai: "Haizzz nha đầu ngốc này, Anh chịu thua Em"
Than thở 1 tiếng, xoay người Thượng Khiết My lại. Ôm lấy chiếc eo nhỏ, nhẹ nhàng bế lên đặt trên ghế. Cúi người nhặt đôi giày cao gót, nâng tay chuẩn bị bắt lấy đôi chân nhỏ mang vào....
Thấy hành động tiếp theo của Anh, Thượng Khiết My hốt hoảng, trái tim khẽ đập nhanh, rụt chân lại. Nhưng Cô rụt chân lại quá mạnh khiến cả người ngã ra sau, làm cho chân ghế bị lung lay. Cô phản ứng theo bản năng....giơ 1 chân lên.
Anh giật mình, tay nắm lấy chỗ thanh để tay để giữ ghế lại.
Thượng Khiết My thở phào nhẹ nhõm. Vuốt vuốt ngực. Mắt nhìn xuống....
Tà váy bị tung lên làm lộ bắp đùi thon trắng noãn xinh đẹp. Cô mở to mắt hốt hoảng vội vàng đẩy tà váy xuống.
Gương mặt vì xấu hổ mà đỏ đến tận mang tai. Hận không thể độn thổ ngay lập tức.
Ngao Trạch Vũ yên lặng nhìn gương mặt ửng hồng chợt nhớ lại tình cảnh ban nãy.
Màu hồng phấn....thật đáng yêu....
(Tiểu Khiết: LƯU MANHHH!!!
Ngao ca: Ta chỉ lưu manh với 1 mình muội).
Anh ho khan vài tiếng, nắm lấy cổ chân nhỏ, rồi ôn nhu phủi phủi bụi trước khi mang giày vào cho Cô.
Sau khi đã mang giày vào, Ngao Trạch Vũ từ từ đứng dậy, xoay người ngồi vào chỗ của mình.
"Anh....ừm..anh không thấy gì cả"
Cô cúi đầu, giật giật khoé môi: Thà Anh không nói Cô còn đỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-voi-va-ta-da-cuong-nhiet/588939/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.