Cô nhìn về phía cửa...thoáng chốc đã biến mất...đi nhanh thật...
Thượng Minh Lữ đi lại nắm lấy tay cô, giọng có chút xúc động: "Khiết Khiết, do ba có lỗi với con, ban đầu không cho con được 1 cuộc sống tốt mà giờ đây còn bắt con phải chịu khổ"
Cô lắc đầu: "Không sao đâu ạ"
Thượng Minh Lữ ngó sang nhìn Thượng Yến Phi đang bất động tại chỗ, cúi đầu không dám lên tiếng.
"Mày xem lại mày coi, coi có đáng mặt làm chị hay không, đã làm sai còn không chuộc lỗi để em mình phải gánh vác"
Thượng Yến Phi trừng mắt, mặc dù bị Thượng Minh Lữ quát nhưng vẫn không phục, cố cãi lại.
"Con không bảo nó nhận thay con"
Thượng Minh Lữ giận dữ: "Nhận thay? Ý mày là mày muốn tự chịu đúng không. ĐƯỢC...vậy tao sẽ lập tức kêu Ngao Trạch Vũ đổi người lại. Là mày đi, mày sẽ tự chịu trách nhiệm với hành động ngu xuẩn của mày"
Thượng Yến Phi hoảng hốt, không dám trừng mắt nhìn Cô nữa.
"Ba ba...đừng...đừng con biết sai rồi"
"Còn không biết mở mồm nói cám ơn?"
Thượng Yến Phi có chút không đành lòng, ngập ngừng không muốn nói.
Ngô Tuyết đi lại gần cô ta, vỗ nhẹ lên mu bàn tay Thượng Yến Phi.
"Con cũng thật là! Mau cám ơn em đi con"
"Mẹ...con... "
"NHANH!!! " Ngô Tuyết gằn giọng. . truyen bac chien
Thượng Yến Phi dậm chân, nghiến răng, không tự nguyện nói.
"CÁM ƠN"
Nói xong, quay người bỏ đi...
Cô đưa mắt nhìn theo bóng dáng của Thượng Yến Phi bỗng cảm thấy mất mát.... Chị ấy không thích mày Khiết My! Cho dù mày có làm gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-voi-va-ta-da-cuong-nhiet/588910/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.