Nói chuyện về bệnh tình của cô, bác sĩ đã cho người nhà một câu nói tràn đầy niềm vui. Cô có thể về nhà điều trị, thứ nhất là cần sự yên tĩnh, một nơi thật bình yên để tai cô có thể cảm thấy êm ái mà tự phục hồi. Thứ hai bệnh viện rất phức tạp, cũng tốn kinh phí cho họ mà bệnh nhân nhiều, ai có thể về thì họ cũng khuyến khích về, để có phòng cho những người khác nằm. Thứ ba là ở nhà vẫn là môi trường tốt nhất, trong lành nhất để vi khuẩn không sống nổi mà sẽ tự tan đi, nhà có mọi người cùng chăm sóc, đỡ phải đi lại nhiều, mệt mỏi.
Bác sĩ cũng nói nếu muốn về Việt Nam thì sẽ chuyển tiếp hồ sơ về, có thể để bác sĩ mình điều trị tiếp phần còn lại. Còn không thì cứ tìm nhà nào đó thuê, mỗi tuần ông sẽ đến kiểm tra và trị dứt điểm rồi về cũng không sao. Tuỳ người nhà quyết định.
Họ cũng không hỏi cô mà quyết định ở lại đây, thật ra đi đến bước ngày hôm nay không phải là dễ nên một chút xíu họ cũng để ý. Nếu về ngay thì chỉ có thể đi máy bay, mà đi đường dài cô sẽ mệt, hơn nữa máy bay trên trời cũng ồn như vậy, tai cô chịu sao nổi, nhỡ lại phải tiến hành giải phẫu lại thì họ không chịu nổi, con bé cũng mệt nữa.
Quyết định thế nên ba Từ đã nhờ chú Dương tìm một ngôi nhà cho thuê để ở tạm. Chú Dương thì có căn nhà ngoài ngoại ô, cả nhà hay đến đấy nghỉ ngơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-tuoi-dep-bi-pha-vo/1847286/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.