Buổi sớm, cô mở mắt ra nhìn trời sau khung cửa sổ. Ngắm bình minh lên dần sau cái cây xà cừ to đùng trước sân. Biết mình còn sống nên tinh thần cô rất tốt, hít lấy hít để không khí buổi sáng cho dù mùi thuốc sát trùng bình thường rất khó ngửi cũng được cô hít hết vào lồng ngực đau rát của mình. Chưa thấy y tá nên cô liều một phen. Tay trái lực lưỡng thả hai cái chân đang run bần bật xuống nền đất, chạm vào nền đá hoa cương lạnh buốt xộc lên cả đại não. Nhưng ý chí không cho phép dừng lại, cô phải kiểm tra chân mình tốt không.
Bàn chân in chặt xuống nền nhà, cô lấy cái khăn mắc qua tay phải rồi dùng răng và tay trái buộc ghim lại với cô, bàn chân cứ tiếp xúc với đất lạnh một lúc lâu. Đến khi quen thì chân cô cũng đỡ run hơn hẳn. Cô dùng lực tay mạnh nhất của mình nâng cơ thể dậy, vừa như đứng lại như khom bên thành giường. Cô cứ chật vật mãi như vậy, đến khi bên ngoài trời bỗng nổi cơn mưa bất thường thì cô đứng thẳng lên được. Thẫn thờ đứng lên rồi nhìn ra bên ngoài, cứ tưởng hôm nay sẽ nắng ai ngờ mới sáng đã lại mưa rồi, mưa sao mà u uất quá cơ.
Cô đứng thẳng hơn nữa, rệu rạo chân xỏ vào dép, rồi nhích từng chút một. Lê lết trên sàn nhà, cứ nhích lại nhích thêm một tí, chân run rẩy kịch liệt, nó sắp không chống đỡ nổi nữa rồi. Cô lại ngồi trở lại giường, bóp vào bắp đùi, cứ bóp cứ bóp cho mềm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-tuoi-dep-bi-pha-vo/1847280/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.