3.
Tôi và Bạch Tự ở bên nhau rồi.
Nhưng cả hai chúng tôi đều quyết định không công khai.
Vì để tôi và Bạch Tự có nhiều thời gian ở bên nhau hơn, tôi hoàn toàn từ bỏ việc Trương Thúc tài xế của gia đình đưa đón.
Mỗi sáng trước khi đi học tôi đều sẽ gửi cho anh một tin nhắn, sau đó chúng tôi sẽ cùng nhau ngồi chuyến xe buýt số 230 đến trường. Tan học sẽ ở lại trường lâu hơn một chút rồi mới về nhà.
"Đi chưa?"
Tôi chọc chọc vào cánh tay của anh.
"Ừa ừa."
Chúng tôi cùng nhau đi ra khỏi sân trường, ngón tay anh nhẹ nhàng chạm vào tay tôi, đầu ngón tay khé run, nhưng vẫn kiên định nắm lấy tay tôi.
Tôi sững sờ trong giây lát, cảm thấy có luồng điện chạy trong người tôi.
Lúc lên xe, tôi cảm thấy lòng bàn tay cả hai đều có chút ẩm ướt, muốn buông ra hoạt động một chút.
Kết quả anh càng nắm chặt hơn, lợi dụng cơ hội ôm cô vào lòng.
Lại là mùi hương thoang thoảng đó.
Thành thật mà nói thì tôi là một người ăn mềm không ăn cứng.
"Anh rất thơm."
Tôi tham lam hít thở mùi thơm của anh.
"Không thích sao?"
"Không, rất thích. Chỉ muốn luôn ôm lấy anh như vậy."
Tôi vòng tay qua eo anh, chúng tôi ôm nhau càng chặt chẽ hơn.
"Vậy thì tối nay anh sẽ thêm bột giặt."
"Haha, anh đừng, cười chết em."
Anh véo véo mặt tôi.
"Em có biết em cười lên rất mê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-tron-ven/3056917/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.