Khi cửa phòng ngủ lại được đẩy ra lần nữa, trên mặt Kỷ Lãng đã không còn biểu cảm gì khác thường. Hắn vừa cầm khăn lau tóc vừa cười chào hỏi Phó Tinh Huy: "Anh tỉnh rồi ạ?"
"Ừm." Phó Tinh Huy giơ chiếc chăn lông tuyết lên: "Cảm ơn em."
"Không có gì đâu ạ, anh Lộ Sóc đâu rồi ạ?" Kỷ Lãng vắt chiếc khăn tắm lên giá treo bên cạnh, nhìn quanh phòng hỏi.
"Em ấy đi tắm rồi." Phó Tinh Huy nói.
Kỷ Lãng "Ồ~" một tiếng rồi ngồi xuống cạnh Phó Tinh Huy, nhét thứ gì đó vào tay anh.
Phó Tinh Huy cúi đầu nhìn, ngơ ngác: "Dao cạo râu?"
"Mới nãy anh Lộ Sóc nói anh quên mang theo." Kỷ Lãng không đề cập đến chuyện hắn cố ý đi ra ngoài mua, sắc mặt không thay đổi nói dối: "Vừa hay em mang theo hơi nhiều."
"Trùng hợp vậy, cảm ơn em nhiều."
Một tay Kỷ Lãng chống đầu nhìn anh, một cái tay khác thò xuống dưới gầm bàn kéo vạt áo của anh: "Anh đừng giận em nữa được không?"
Phó Tinh Huy hỏi ngược lại: "Không phải em mới là người giận anh sao?"
Đầu tiên là chặn anh lại trong phòng vệ sinh, bực bội, giận dữ, oan ức, cố ý nói mấy lời không đàng hoàng. Sau đó, trước mặt những khách mời khác cố ý làm trò nhặt lạc khỏi hộp cơm của anh, thể hiện bọn họ vô cùng thân thiết, gần gũi không khác gì công khai tuyên bố chủ quyền.
"Anh" Kỷ Lãng hạ giọng: "Em đói rồi."
"Trong tủ lạnh có đồ ăn đó." Phó Tinh Huy nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-tro-lai-cp-toi-ship-real-roi/3325922/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.