Hàn Dân Khê chở Lý Phương Vy chạy qua những con đường rợp bóng cây xanh. Thật là một cặp thanh mai trúc mã đáng ngưỡng mộ. Biết bao nhiêu người ước có một thanh mai trúc mã cùng đi chơi cùng đi học cùng vui đùa sớm tối có nhau mà chẳng được. Thật là ngưỡng mộ họ vô cùng.
"Mát quá đi.. A.."
Tiểu Vy ngồi yên sau dang rộng hai tay hít thở không khí và nói to. Gió thổi vào miệng khiến cô mát đến nổi rát cổ và sức gió quá mạnh. Nếu không ngậm miệng lại thì thế nào cô cũng sẽ đau bụng cho xem.
"Mọi người đang nhìn cậu đấy."
Hàn Dân Khê cười khẽ nhắc nhở. Nụ cười tỏa nắng ấy chỉ xuất hiện khi cậu ở bên Lý Phương Vy thôi.
"Đâu, có ai nhìn mình đâu?" Tiểu Vy bỏ hai tay xuống nhìn hai bên đường.
"Tớ sợ lát nữa người ta nhìn thấy bảo cậu là người điên mất. Tự nhiên đang đi trên đường đông người như vậy mà lại hét to lên."
"Hứ.." Tiểu Vy hỉnh mũi và đánh vào lưng Hàn Dân Khê một cái. Coi như phạt vì dám trêu cô.
Sự thoải mái và niềm vui của Hàn Dân Khê hầu hết nằm ở Tiểu Vy tựa như khối lượng của nguyên tử nằm hết trong hạt nhân.
"Ấy dá đau." Hàn Dân Khê phản ứng.
"Đáng đời."
"Cậu có phải con gái hông vậy. Ra tay mạnh thế này."
"Tớ không phải con gái thì cậu không phải con trai rồi, hí hí hí." Tiểu Vy chọc ghẹo.
"Nghít.." Hàn Dân Khê bóp thắng.
Tiểu Vy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-to-va-cau-phuong-thuy/2876568/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.