🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tôi không ngờ Trần Phồn sẽ trở về. Nói cho đúng ra, tôi không ngờ rằng nhanh như vậy đã gặp lại anh ta.



Hôm đó là thứ bảy. Tôi khó có khi không ngủ nướng, bởi vì muốn đến trường sửa chữa báo tường, lúc gặm một miếng bánh mì đi ra cửa, thì phát hiện một cái rương hành lý màu đen thật to, nằm ở trước cửa nhà anh ta. Sau đó chủ nhân của cái rương từ trong phòng đi ra, mỉm cười nhìn tôi vẫy tay: “Chào em, Mộ Sanh.”



Tôi kinh ngạc đến mức suýt chút nữa thì vứt bỏ cả miếng bánh mì, đang muốn quay đầu bỏ đi, thì Trần Phồn đã đi đến, trên mặt tươi cười rạng rỡ: “Em không có đến trường anh chơi được, thật là đáng tiếc.”



“À, xin, xin lỗi, em không phải cố ý thất hẹn, là trường học đột nhiên có việc, đi... đi không được.” Nhớ tới chuyện đó, tôi sốt ruột hoảng hốt giải thích.



“Không sao, chuyện này cũng là anh suy nghĩ không chu đáo, em là học sinh cao trung, nhất định bận hơn so với anh rất nhiều. Nhưng mà anh vẫn cần phải chúc mừng em học tốt.”



“Cũng đã qua lâu rồi.” Tôi ngượng ngùng sờ sờ gáy, hơn nữa tôi cũng không bảo vệ được thành tích: “ Vậy lần này anh về là có việc gì à?”.



“À, trở về làm một ít giấy chứng nhận linh tinh, trường học mấy ngày nay được nghỉ.”



Tôi gật gật đầu, nghĩ kế tiếp nên tạm biệt rồi, tình huống này tôi vẫn không thể đối phó được. Tôi không nhận ra được, sự xa cách thầm lặng này

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-than-ai/3404312/chuong-7.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Thanh Xuân Thân Ái
Chương 7
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.