Editor: Tuyết Chou.
Bác sĩ Chu quen biết với người gác cổng, sau khi chào hỏi liền cho chúng tôi vào.
Xe chậm rãi chạy vào khuôn viên trường, hai bên đường các sinh viên tay ôm cặp sách, bước đi vội vã, ai cũng toát ra sức sống của thanh xuân.
"Tuyệt thật." Tôi không nén được tiếng thở dài.
"Hả?"
"Tuổi trẻ thật tuyệt."
"Em không phải mới 24 sao? Anh 36 anh còn chưa than thở."
Tôi cười không nói gì.
Điều tôi cảm khái ở đây không phải tuổi tác, mà là nhiệt huyết và hoài bão có được của thế hệ này. Tôi bước chân vào đời từ lâu, sớm nhìn thấy sự hỗn loạn và mặt trái của xã hội. Vốn không thể học và sống với một tấm lòng trong trẻo như các em ấy được nữa.
Nói đến đây cũng xem như là một loại hâm mộ, thậm chí có thể gọi là ghen tị. Nếu khoảng thời gian trước tôi quyết tâm học đại học, cố gắng một chút, có lẽ sẽ bớt được một chút những khó khăn trong các năm qua.
Cuộc sống trong trại trẻ mồ côi có thể nói là tương đối tách biệt với bên ngoài. Lúc đó, tôi vừa tròn 16 tuổi, chỉ được học chương trình giáo dục bắt buộc, ngây ngô ngây thơ, hoàn toàn không hiểu được cái gì là sự khắc nghiệt của xã hội.
Thời gian đầu chỉ biết "chạy loạn", bị tát vì làm vỡ đĩa, bị lừa tiền vì ngây thơ tin lời người môi giới, bị nợ lương do quá nhát gan. Số tiền ít ỏi cô nhi viện chu cấp gần như bốc hơi hoàn toàn vì sự ngu dốt của tôi.
Trong những thời điểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-tham-xuan/910458/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.