Thời điểm bị đánh thức tôi có chút mất trí nhớ.
Tấm rèm màu xanh nhạt trước mắt rất xa lạ. Bên tai còn có tiếng chim kêu, trong không khí ngập tràn mùi hăng hắc của thuốc khử trùng.
Tôi lắc lắc đầu và cố gắng nhớ lại lần cuối cùng mình nhắm mắt.
Phải rồi, tôi bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối.
Cơn xuất huyết dạ dày đêm qua khiến tôi phải ở trong bệnh viện cả đêm. Sau một hồi kiểm tra kỹ lưỡng thì chuẩn đoán ra ung thư dạ dày giai đoạn cuối. Tôi còn nhớ rõ ràng rằng ông bác sĩ tóc bạc trắng đã nhìn chằm chằm vào tôi một lúc lâu với đôi mắt vẩn đục đằng sau cặp kính đọc sách rồi cuối cùng thở dài một hơi: "Mới ngoài hai mươi tuổi thôi, đáng tiếc thật."
"Không có gì là đáng tiếc." Tôi nghe thấy giọng nói rất bình tĩnh của mình: "Mỗi người đều có số phận của riêng họ."
Câu này có lẽ hơi khó tin khi nó lại phát ra từ miệng của một cô gái ốm yếu đến mức nằm liệt giường. Ông bác sĩ già nhìn vào tôi rất lâu, cố gắng muốn tìm một chút khác thường trên khuôn mặt, như muốn nói với tôi về mọi sự sắp đặt ổn thoả.
Nhưng ông ta đã không làm được.
Khi biết tin này tôi không có uất hận, không có đau đớn, không tuyệt vọng thậm chí đến cả một tia bi thương cũng không có. Trong ánh mắt chỉ có sự bình thản.
Nếu muốn nói kiểu người nào không dễ lay động nhất, hẳn là người không coi trọng cảm xúc. Bọn họ thường đao thương bất nhập, mềm cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-tham-xuan/910453/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.