Chương trước
Chương sau
Hứa Viên cúi đầu, giờ khắc này cô bỗng cảm thấy cuộc sống này khắp nơi đều có những tình tiết cứ như trên phim.

Trước kia, cô hao hết tâm tư để tình cờ gặp được Lâm Thâm, trước tiên phải chuẩn bị bài vở rất nhiều, cố lắm mới có thể gặp được anh.

Hiện giờ, cô không làm vậy nữa, nhưng trong ngôi trường lớn thế này, lại thường xuyên gặp được anh.

Nếu lúc ông trời để cô gặp anh lần đầu tiên, là cho cô chơi một trò chơi, vậy hiện giờ, khi sự trả giá ba năm của cô nên dừng lại, ông trời lại thăng hoa cảm xúc khuếch đại trò chơi thêm, dường như muốn khiêu chiến giới hạn chịu đựng của cô.

Vào giây phút này hết thảy âm thanh trong sân trường bay xa, chỉ còn lại tiếng cười hòa ái của bà cụ.

Hồi lâu, Lâm Thâm bình tĩnh mở miệng: “Cháu còn tưởng là bà nội của Hứa Viên nữa, không ngờ rằng…” Anh hơi dừng lại, dường như khẽ cười, hỏi Hứa Viên: “Mang di động không?”

Hứa Viên chậm rãi ngẩng đầu, sắc mặt Lâm Thâm và giọng nói của anh giống nhau, đều bình thường, cô cảm thấy chợt buồn, lắc đầu, “Không mang.”

“Vậy hôm khác đưa cho anh nhé!” Lâm Thâm thu ý cười, nói với bà cụ: “Cháu tên là Lâm Thâm, bà nói đúng đấy ạ, cháu là bạn học của Hứa Viên. Ngày đầu tiên cô ấy vào trường, cháu đã quen cô ấy rồi.”

Bà cụ cười gật đầu, lại đánh giá Lâm Thâm tỉ mỉ lần nữa.

“Hai người muốn đến kí túc ạ?” Lâm Thâm hỏi.

Hứa Viên không nói gì.

Bà cụ cười ha hả nói: “Đúng đó, vất vả lắm bà mới đến trường một chuyến được, nên đến kí túc của Viên Viên thăm thú cho biết.”

“Vậy cháu không làm mất thời gian của hai người nữa.” Lâm Thâm cúi người lễ phép với bà cụ rồi rời đi.

“Chàng trai đó tên Lâm Thâm hả.” Bà cụ đợi Lâm Thâm đi xa, dùng cánh tay chọc chọc Hứa Viên, nhỏ giọng nói: “Có phải Lâm Thâm mà trên mạng từng nói con và cậu ta là bạn trai bạn gái, sau đó lại chia tay đúng không?”

Hứa Viên hoảng hồn, tất cả cảm xúc bị quét sạch, “Bà lên mạng ấy ạ?”

“Là cô con biết Tiểu Huyền có bạn gái, vơ một đống báo và báo mạng cho bà xem, bà liền nhớ cái tên đó.” Bà cụ nhìn Hứa Viên.

Hứa Viên hơi im lặng một lát, nghĩ cô của Tô Huyền hóng chuyện đến cỡ nào chứ! Cô lắc đầu, “Tin tức trên báo sao có thể là thật hoàn toàn ạ.”

“Không phải là thật hả?” Bà cụ nhìn cô.

Hứa Viên hơi chán nản, do dự, nói thật lòng: “Không phải ạ, cháu thích anh ấy, theo đuổi anh ấy ba năm, anh ấy không thích cháu, có người mà anh ấy thích rồi.”

Lúc này đổi lại là bà cụ mở to mắt, “Vậy mà thằng bé đó không thích con ấy hả?”

Hứa Viên gật đầu.

Bà cụ bỗng hơi buồn bực, “Thằng bé đó nhìn thì thông minh lanh lợi, sao lại không có mắt như vậy.”

Hứa Viên ngẩn ra.

Bà cụ lại chuyển từ giận sang vui, hớn hở vỗ vỗ vai cô, “Cậu ta không thích con, chính là cậu ta không có mắt, con là cô bé tốt như vậy, có ai gặp mà không thích chứ? Sau này đó, có Tiểu Huyền thích con rồi, Tiểu Huyền nhà ta có ánh mắt tốt, biết chọn cô gái tốt, cứ để mặc cậu ta hối hận đi.”

Hứa Viên “xì” một tiếng, nở nụ cười, “Bà thấy cháu tốt chỗ nào ạ?”

“Bà thấy con chỗ nào cũng tốt hết.” Bà cụ cười vui vẻ túm tay cô, “Đi nào, mau đến kí túc của con thôi.”

Hứa Viên bị bà cụ bám, cảm thấy tuy tên Tô Huyền đó đáng ghét, nhưng bà cụ này thật sự rất thú vị và dễ mến, cũng gần giống bà nội cô, bà nội Vương, bà nội Lý, bà nội Trương. Vốn không quá tình nguyện đưa bà cụ đến kí túc xá, hiện giờ cô lại tình nguyện đưa bà đi.

Không bao lâu, đến tòa nhà kí túc mà cô ở, thấy dì quản lý kí túc, Hứa Viên tiến lên nói một tiếng, dì kí túc nhận ra Hứa Viên, nói đừng ở lại lâu quá, Hứa Viên cười đồng ý, dẫn bà cụ lên tầng.

Lam Lam và Tiểu Thu vẫn chưa tan học, trong phòng hiển nhiên không có ai.

Sau khi tiến vào phòng, bà cụ cười nhìn quanh một vòng, nói với Hứa Viên: “Viên Viên này, bà nghe nói trong trường con có phòng đơn, sao con không ở? Bốn người sống cùng nhau, có không quá tiện không?”

Hứa Viên lắc đầu, “Một người sống một mình một phòng không vui đâu ạ, bốn người sống cùng nhau, có thể chăm sóc cho nhau được.”

“Ừ, đúng!” Bà cụ gật đầu, “Lúc trước Tiểu Huyền cũng ở cùng phòng kí túc xá với người khác, hình như nó cũng nói vậy. Tính tình hai đứa bọn con cũng thật giống nhau.”

Hứa Viên day trán.

“Năm đó, lúc Tiểu Huyền đi học trong nước, bà cũng từng đến kí túc mà nó sống, điều kiện kí túc của bọn con bây giờ tốt hơn nó hồi ấy, có cải thiện.” Bà cụ lại nói.

Hứa Viên không muốn nhắc tới Tô Huyền, không tiếp lời. Cô lấy hoa quả ra, đi rửa, sau đó cắt thành từng miếng nhỏ đặt trên đĩa, lấy cây tăm ra rồi cắm lên, đặt đến trước mặt bà cụ.

Bà cụ cười ngồi xuống, cũng không khách khí, vừa cầm lên ăn vừa nói: “Tiểu Huyền từ nhỏ đã thông minh, mỗi ngôi trường học nhiều nhất là hai năm, luôn nhảy lớp. Sau khi nó tốt nghiệp đại học, nó hơn bạn cùng tuổi tận mấy khóa, bạn học cùng khóa với nó đều là người lớn hơn nó mấy tuổi.”

Hứa Viên vẫn không tiếp lời như cũ.

Bà cụ bỗng hỏi: “Viên Viên à, bà nội con bao nhiêu rồi?”

“Sáu mươi chín ạ.”

“Ôi chao, còn nhỏ hơn bà hai tuổi nữa, bà bảy mốt này.” Bà cụ nói.

Hứa Viên nhìn bà cụ chăm chú, cười nói: “Bà giống bà nội cháu lắm, nhìn thì đều rất trẻ, không giống đang tầm tuổi đó chút nào.”

“Đúng là con biết nói chuyện!” Bà cụ cười híp mắt.

Hai người nói chuyện phiếm một lát, di động trong tay bà cụ lại vang lên, bà cụ liếc nhìn, đưa cho Hứa Viên, “Con tiếp đi, chắc là tới đón bà đấy, con nói với nó đến chỗ nào để đón bà đi.”

Hứa Viên gật đầu, lấy di động qua, “Alo.”

“Viên Viên hả? Là cô đây.” Bên kia đầu điện thoại vang lên giọng của một người phụ nữ.

Hứa Viên hoảng sợ, thiếu chút thì ném di động, đây là người cô hóng chuyện của Tô Huyền mà bà cụ nói sao? Cô bảo Tô Huyền cử người tới đón, sao lại thành ra cô anh ta tới đón rồi? Công ty anh ta không có ai để dùng sao?

Cô cầm di động, nhất thời im lặng.

“Alo?” Đầu điện thoại bên kia không nghe thấy tiếng bên này, lại hỏi: “Là Viên Viên đó hả?”

Hứa Viên nhìn về phía bà cụ.

“Sao thế?” Bà cụ nhìn cô hỏi.

Hứa Viên đè di động, hơi tức nói: “Nói là cô ạ.”

Bà cụ lập tức vui mừng, “Thì ra là nó tới đón bà à! Vậy vừa khéo, để nó gặp con luôn.” Dứt lời, bà cụ xua tay với cô, “Mau nói chuyện với nó đi, cô con hấp tấp lắm, không kiên nhẫn, có một lát là không chờ nổi rồi…”

Hứa Viên chỉ có thể lại cầm di động lên, đầu bên kia quả nhiên đang không ngừng “alo alo alo”, cô đau đầu mở miệng: “Chào cô ạ, cháu là Hứa Viên.”

Tiếng nói từ đầu bên kia điện thoại bỗng dừng lại, mội giọng nữ vui vẻ hỏi: “Có phải đột nhiên bị cô dọa cho sợ không? Đừng sợ, cô không ăn thịt người đâu. Tiểu Huyền gọi điện cho cô, nói nó không rảnh, bảo cô đến đón bà, cháu và bà ở đâu, cô qua tìm hai người.”

Hứa Viên báo cho cô ấy số của tòa nhà kí túc, “Cô lái xe đến ạ? Cô cứ đến trước kí túc của cháu là được. Nếu không tìm thấy thì hỏi một chút, không khó tìm đâu ạ.”

“Ừ!” Bên kia nhanh nhẹn cúp máy.

Hứa Viên đưa di động cho bà cụ.

Bà cụ dùng khăn lau tay, nhận di động, “Đi thôi nào! Con bé đó hay cuống cuồng lắm, thà là bà cháu mình chờ nó, còn hơn là để nó chờ.”

Hứa Viên gật đầu, đỡ bà cụ ra khỏi kí túc.

Đến trước tòa nhà kí túc, đợi một lát, một chiếc xe đi đến, chốc lát, xe dừng lại, từ bên trong, một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi ăn mặc thời thượng, sang trọng, quý phái và đầy quyến rũ đi xuống, nhìn cô ấy từ ánh mắt đầu tiên, thật sự là khó có thể liên hệ với người phụ nữ hấp tấp trong điện thoại.

“Cháu chính là Viên Viên đúng không?” Người phụ nữ đóng cửa xe, đi lên trước, đánh giá Hứa Viên, cười đến vui vẻ, “Cô là Tô Thanh, là cô của Tiểu Huyền, cháu cứ gọi cô là cô giống Tiểu Huyền là được.”

Hứa Viên cảm nhận được sự vội vàng và nhiệt tình của cô ấy, chỉ có thể gắng gượng gọi: “Cô ạ.”

“Ôi chao, không ngờ rằng cháu là cô bé ngoan ngoãn hợp lòng người như vậy, không quá giống trên báo nói.” Tô Thanh cực vui, nói với bà cụ: “Mẹ, thì ra Tiểu Huyền thích cô bé như thế này.”

Bà cụ cười vươn tay đánh cô ấy, “Rõ ràng là bề trên, lại không ra dáng bề trên gì cả, cẩn thận Viên Viên chê cười chị đấy.”

“Sau này chính là người một nhà rồi, còn sợ con bé chê cười sao ạ?” Tô Thanh nhìn ngó kí túc xá trước mặt, hỏi bà cụ: “Mẹ vừa xuống từ phòng của Viên Viên?”

“Ừ.” Bà cụ gật đầu, “Nếu không phải chị tới quá nhanh, mẹ còn đang muốn ngồi thêm một lát đấy.”

“Đi nào, đưa cô lên xem với.” Tô Thanh túm lấy tay Hứa Viên.

Hứa Viên thầm kêu khổ trong lòng, “Cô, không còn sớm nữa, kí túc của chúng cháu chỉ là một kí túc xá bình thường thôi, không có gì hay để xem đâu ạ. Bà nội vất vả đến trường cháu, mệt cả ngày rồi, vẫn chưa được nghỉ ngơi. Cô cứ đưa bà về trước đã ạ! Sau này…” Cô cắn răng, “Sau này có cơ hội thì cô đến thăm sau cũng được.”

Tô Thanh dừng lại, nhìn về phía bà cụ, “Mẹ, mẹ có mệt không?”

“Hơi mệt thật.” Bà cụ nói.

Tô Thanh mếu máo, “Mẹ xem mẹ kìa, mẹ muốn tới thì sao không nói cho con biết một tiếng, con đưa mẹ tới! Có thể ở cùng Viên Viên thêm một lát rồi. Mẹ sốt ruôt gặp cháu dâu, con cũng sốt ruột gặp cháu dâu mà.”

Hứa Viên á khẩu.

Bà cụ cười ha hả, “Đến cuối tuần sau, bảo Tiểu Huyền đưa Viên Viên đến nhà mình, sau này còn có thời gian mà.”

“Cũng phải!” Tô Thanh gật đầu, “Vậy được rồi, cô sẽ không lên thăm nữa.”

Hứa Viên thở phào.

Tô Thanh kéo Hứa Viên, lại quan sát một lát, nói với cô: “Hay tuần này luôn đi, bảo Tiểu Huyền đưa cháu đến nhà chơi.”

Hứa Viên lập tức lắc đầu, “Hôm trước cháu vừa nhận lời là cuối tuần này phải đến thăm một người bà rồi, bà ấy bị bệnh.”

“Vậy à, thế tuần sau nhé.” Tô Thanh nói ngay, không đợi Hứa Viên lắc đầu, liền quyết định, “Tuần sau đến nhà chơi, cháu không có lịch gì khác chứ? Không thể nói không được nữa đâu đấy.”

Hứa Viên nghẹn họng, vừa muốn lắc đầu, Tô Thanh đã không nói với cô nữa, buông tay cô ra, túm lấy bà cụ, “Mẹ, đi thôi!”

Bà cụ gật đầu, dặn Hứa Viên: “Viên Viên, tuần sau phải đến nhà chơi đấy, bà nội chờ con, nếu con không đến, bà sẽ đến trường thăm con.”

Hứa Viên không nói được gì, lúng búng nhìn bà cụ.

Tô Thanh mở cửa xe, bà cụ lên xe, Tô Thanh cũng ngồi vào ghế lái, hạ cửa kính, nói với Hứa Viên: “Viên Viên, cô và bà đi đây, cháu trở về đi học đi nhé!” Dứt lời, không đợi Hứa Viên nói gì, cô ấy khởi động xe, quay đầu xe, phóng đi.

Hứa Viên nhìn chiếc xe thoắt cái đã chẳng thấy đâu, nhất thời lại không còn gì để nói, lại buồn bực.

Đã sắp tới giờ tan học rồi, cô còn đi học cái gì nữa!

Người nhà Tô Huyền sao cũng có lối suy nghĩ giống anh ta, khác hẳn với người thường vậy?

Cô nện nện đầu, cảm thấy chuyện này quá kinh người, dường như vượt xa khỏi quỹ đạo của cô. Cô đứng tại chỗ suy nghĩ một lát, cũng không nghĩ ra được sao sự tình lại phát triển thành tình trạng này, dường như tất cả mọi người đều biết cô là bạn gái của Tô Huyền rồi.

Tô Huyền gặp các bà của cô, bây giờ cô cũng gặp bà nội và cô của anh ta…

Cô nghĩ ngợi, lại tức điên người, lấy di động ra, số điện thoại mà Tô Huyền gọi đến lúc trước bị cô ghi nhớ kĩ, cô nhanh chóng gọi đến.

Điện thoại vang lên, máy đang bận.

Cô lại gọi thêm mấy lần, máy bận như trước, cô không cam lòng treo máy, xoay người căm hận lên tầng.

Cô không biết rằng, lúc này Tô Huyền đang nói chuyện điện thoại với Tô Thanh.

Tô Thanh lái xe rời khỏi chỗ trước cửa kí túc xá của Hứa Viên, liền gọi điện cho Tô Huyền, cười nói: “Nhiệm vụ hoàn thành, bạn gái nhỏ của anh nghe nói cô tới đón bà nội, bị dọa cho một trận, dự là sẽ tìm anh trả thù đấy.”

Tiếng cười khẽ của Tô Huyền xuyên qua loa âm thanh truyền ra ngoài, “Bản lĩnh của cô ấy còn chưa đủ.”

Tô Thanh cười to, “Thằng nhóc thối, có ai bắt nạt con gái nhà người ta như anh không hả? Anh cử bà nội đến trước, sau đó lại cử cô tới, đây là tiết tấu thay nhau ra trận bắt người còn gì. Bằng bản lĩnh của anh, không bắt được người hả? Còn cần cô và bà ra trận nữa?”

Tô Huyền “Haizz” một tiếng, dường như hơi mất mặt, “Cô ấy tương đối khó bắt.”

Tô Thanh “Xì” một tiếng, “Không phải anh bắt nạt con bé quá ác sao? Con bé mới không ưa nổi anh?”

Tô Huyền im lặng một lát, “Trong lòng cô ấy chứa thứ không nên chứa, không bắt nạt ác một chút, sao có thể loại bỏ những thứ linh tinh của quá khứ đó?”

Tô Thanh đảo mắt, “Có ai chưa từng có quá khứ chứ hả! Anh còn nhỏ mọn đến vậy nữa à? Không phải người ta không ở bên nhau sao?”

“Cháu không có quá khứ.” Tô Huyền nói hợp tình hợp lý, “Không ở bên nhau không chứng minh sau này không có cơ hội ở bên nhau.”

“Anh chưa từng có là bởi anh quá thông minh, luôn nhảy lớp, những người mà anh tiếp xúc đều lớn hơn anh, không phải hơn mấy tuổi thì là hơn quá nhiều tuổi, anh lại không muốn tình yêu chị em, đương nhiên không có quá khứ rồi. Trách ai hử!” Tô Thanh tiếp tục đảo mắt, “Anh không có tự tin với bản thân mình à? Có cô gái nào gặp anh mà không lập tức dính vào? Còn cần anh lo lắng nữa hay sao?”

“Nếu cô ấy dính vào thì đã tốt!” Tô Huyền thở dài.

Tô Thanh bật cười, nói với bà cụ ngồi cạnh: “Mẹ, mẹ nghe thấy không? Thì ra Tiểu Huyền cũng có người bắt không được, có chuyện làm không thành đấy. Vụ này mới này.”

“Cô bé đó thành thực, đáng yêu, tâm tính tốt, tính tình tốt, mẹ thấy quả thực mọi thứ đều tốt, mặc dù mẹ không đánh tiếng, tùy ý đi tìm cô bé đó, lúc ấy cô bé hoảng sợ, hiển nhiên không tình nguyện, nhưng nhớ đến chuyện mẹ là một bà cụ, vẫn xuống tầng gặp mẹ, còn dặn mẹ không được đi cùng người khác, sợ mẹ gặp chuyện. Rồi còn dẫn mẹ đến căng-tin ăn cơm nữa, gọi đều là đồ ăn hợp khẩu vị, vừa cẩn thận, vừa chu đáo, thấy rõ là người đã quen với việc chăm sóc người già.” Bà cụ cười vui vẻ, “Gia giáo cũng tốt, rất lễ phép.”

“Chà chà, mới gặp một lần mà đã lấy được lòng mẹ rồi, bản lĩnh của cô bé này sao lại không cao cho được? Trước giờ ánh mắt mẹ cao ngút trời, đã từng khen ai vậy đâu.” Tô Thanh nói với Tô Huyền ở đầu điện thoại bên kia: “Anh nghe thấy chưa, bà nội anh cực kì hài lòng đấy nhé!”

Tô Huyền “Vâng” một tiếng, thấp thoáng mang theo ý cười.

“Thằng bé đó mẹ cũng gặp rồi, tên Lâm Thâm, diện mạo không tồi, người cũng lanh lợi, lúc ban đầu cậu ta bước nhanh tới, chắc là đoán mẹ là bà nội của Viên Viên, nhưng khi mẹ giới thiệu mẹ là bà nội của Tiểu Huyền, mặt cậu ta biến sắc luôn.” Bà cụ cười rộ lên, “Nhưng cô bé Viên Viên đó lại không dám nhìn cậu ta, từ lúc cậu ta đến thì liền cúi đầu, thằng bé đó cũng là người quen khắc chế cảm xúc, nhanh chóng làm như không có việc gì cả. Ây da, thằng bé đó đúng là không thông minh bằng Tiểu Huyền của chúng ta.”

“Thằng bé nhà Lâm Thị ạ? Chắc dốc hết sự thông minh lanh lợi vào công ty rồi.” Tô Thanh nói.

Bà cụ gật đầu, nói với điện thoại: “Tiểu Huyền, lúc bà nhắc đến con, cô bé luôn không đáp lời, bà thấy là nó vô cùng không muốn nghe đến con đó, con đã làm gì thế hả? Bắt nạt người ta ác vậy à? Tuy con xuống tay với con bé thì không có gì không đúng, nhưng cũng phải dịu dàng một chút chứ, con gái đều phải dỗ dành, con bé nói thật với bà là thích thằng bé đó ba năm, nhưng xem dáng vẻ thì con bé đã quyết định từ bỏ rồi. Con thì sao hả, cũng đừng bức bách quá, ngộ nhỡ phản tác dụng thì phiền đấy.”

Tô Huyền tiếp thu, “Bà nội nói phải, con biết rồi.”

“Đúng là thằng bé ngoan, được rồi, con bận gì thì cứ làm đi! Thứ bảy tuần sau, con đi tìm con bé trước, đưa nó đến nhà, nếu con bé không đồng ý thì bà sẽ lại ra tay.” Bà cụ lại nói.

Tô Huyền “Dạ” một tiếng, treo điện thoại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.