Minh Hiểu Khê đi thẳng một mạch tới nhà tắm, một tay cô bịt mũi, tay còn lại dùng hai ngón cầm ra một chiếc quần lót nam màu đen vẫn còn dấu vết nôn ở đó.
Cô mang chiếc quần tới cho Đoàn Trường Sinh.
"Đây... Quần áo của cậu đây."
Minh Hiểu Khê khí thế bừng bừng lửa giận, nói.
"Hừ... Bà đây có lòng tốt, lúc cậu say mèm suýt bị người xấu mang đi liền ra tay nghĩa hiệp mà cứu cậu về, ấy vậy mà cậu không biết ơn, lại còn lên mặt tức giận cho ai xem hả?"
Đoàn Trường Sinh nhìn chiếc quần lót trên tay Minh Hiểu Khê, lại nghe cô mắng một hồi, khuôn mặt chuyển đổi đủ màu sắc cầu vồng, cuối cùng là đen lại.
Trong đầu như có một thước phim quay chậm lại những chuyện ngày hôm qua xảy ra.
Đoàn Trường Sinh khẽ lắc lắc cái đầu của mình mấy cái, cổ họng khô khốc khẽ phát ra âm thanh khàn khàn.
"Xin lỗi đã hiểu lầm cậu."
Sau lại ngượng ngùng bổ sung thêm.
"Cũng cảm ơn cậu đã giúp đỡ."
Minh Hiểu Khê khẽ hừ một tiếng.
"Được rồi, cậu không cần nói nhiều, mau đứng dậy, đi dọn dẹp phế phẩm của mình đi."
Nói rồi cô lại mang chiếc quần lót bẩn kia đi ra nhà tắm ném vào đó. Tới tủ quần áo của anh trai, lục mãi mới tìm được một bộ đồ thể thao rồi ném cho Đoàn Trường Sinh.
"Cậu trước mắt mặc tạm đi."
Đoàn Trường Sinh nhìn bộ quần áo chất lượng dở tệ trên tay, mười mấy năm sống trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-no-hoa/2595314/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.