Cô nhìn thẳng vào Doãn Tuyết, lạnh lùng gằn từng chữ.
"Đầu óc chị bị cửa kẹp, thì cũng đừng cho là người khác cũng bị như thế.
Tôi với đàn anh kia không quen, không biết, không có hiềm khích, vì cái gì tôi lại vứt tài liệu của anh ta đi."
Cô khoanh tay trước ngực, ánh mắt cao cao tại thượng nhìn xuống, áp lực toả ra khiến Doãn Tuyết như bị đè ép.
"Còn chưa nói, phần tài liệu là anh ta viết, tin chắc rằng anh ta đã ghi nhớ rõ ràng, thứ kia chỉ là trang trí mà thôi.
Chị nghĩ tôi rảnh..."
"Không phải, chỉ là em không cẩn thận, sẽ làm khó dễ chị..."
Doãn Tuyết lắp bắp, mãi mới nói được một câu không rõ đầu đuôi.
Nhưng Minh Hiểu Khê lại hiểu rõ, cô cười khẩy một tiếng.
"Là chị nhờ tôi đi lấy hộ đồ, giờ lại muốn nói tôi khó dễ chị.
Là mạch não nào của chị bị chập vậy. Có bệnh phiền đi tìm bác sĩ."
Nói đến đây cô cũng không muốn nhiều lời với kẻ không có não, xoay người muốn rời đi, nhưng như nhớ ra điều gì đó, lại bổ sung thêm.
" Từ nay về sau có chân có tay việc mình thì mình tự làm, đừng có nhờ người khác xong lại quay ra la làng đổ lỗi như thế.
Hay ít nhất là cũng đừng nhờ tôi nữa. Tôi không rảnh. Ok..."
Thấy người đã đi Doãn Tuyết nước mắt ngắn nước mắt dài, nức nở.
"Mình không có nói cô ấy mà. Mình chỉ là..."
"Thôi, chuyện cũng chẳng có gì, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-no-hoa/2595255/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.