Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177
Chương sau
Minh Hiểu Khê ngủ dậy một giấc, mở mắt ra lại thấy bên cạnh giường bệnh không phải mẹ hay bố mình, mà là một gương mặt góc cạnh có chút nhợt nhạt đang chăm chú nhìn mình. "Á!!!..." Minh Hiểu Khê bị doạ giật mình hô lên một tiếng. Đoàn Trường Sinh bị tiếng hét của cô doạ cho hoảng hồn. "Em làm sao vậy?" Minh Hiểu Khê nghe tiếng nói, lúc này mới bình tĩnh lại. Cô tức giận nhìn người trước mặt. "Anh hù chết người đấy biết hay không hả?" Đoàn Trường Sinh mờ mịt đưa tay sờ sờ khuôn mặt. Không phải chứ, anh cảm thấy tuy mình không phải quá tự luyến mà khen mình đẹp. Nhưng cũng không đến nỗi doạ sợ người khác chứ. Minh Hiểu Khê nhìn hành động của anh, ở trong lòng len lén mà buồn cười. Thực ra khi nãy cô bị giật mình là vì vừa mở mắt ra, còn mơ màng lại thấy có người đang nhìn mình chằm chằm nên mới vậy mà thôi. "Anh không sao chứ?" Đoàn Trường Sinh nghe cô hỏi, cảm thấy mình được quan tâm, trong lòng vui vẻ. "Vẫn còn tốt..." Tố chất thân thể của anh khá tốt nên lần này vẫn được xếp vào những bệnh nhân ngộ độc nhẹ. Minh Hiểu Khê gật đầu, như nhớ ra điều gì lại hỏi. "Chúng ta bị ngộ độc bởi cái gì?" Minh Hiểu Khê hỏi sắc mặt Đoàn Trường Sinh lại sa sầm xuống. Anh đưa tay xoa xoa đầu cô mấy cái như giải toả tâm trạng. "Hai vợ chồng chủ quán thất đức kia, ham lợi nhuận, nhập nguyên liệu giá rẻ, toàn là thịt, hải sản thiu thối. Sau đó mang về ngâm hoá chất tẩy rửa, phù phép thành nguyên liệu tươi ngon để bán... Chúng ta ăn phải nên đến đây này..." Minh Hiểu Khê nghe anh nói thì tức đến thổ huyết. "Cái bọn người không lương tâm này. Chờ ra viện, tôi sẽ kiện chết bọn họ..." Minh Hiểu Khê ở lại bệnh viện thêm một ngày nữa, tình hình sức khoẻ sau khi kiểm tra đã ổn định mới xuất viện. Bố, mẹ cô cũng rất bận, thấy con gái đã ổn cũng phải trở về làm việc. Nhưng Minh Hiểu Khê sau lần cùng Đoàn Trường Sinh đồng cam cộng khổ này, giống y như đã dẫn sói vào nhà vậy. Buổi sáng. "Đinh đoong..." Chuông cửa vang lên, Minh Hiểu Khê lăn lộn ở trên giường, dùng gối bịt lại tai. "Mẹ nó, mới mấy giờ, ai lại sớm như thế đến quấy rối như vậy, có biết làm như thế là thất đức lắm hay không?" Tiếng chuông của vẫn vang lên. "Đang ung dung trên trời, đạp mây xanh hôm nay xuống chơi..." Tiếng chuông điện thoại vang lên, nhìn đến người gọi, Minh Hiểu Khê thô bạo mà ấn nghe. "Mới sáng sớm ngày ra đã gọi cái gì, cháy nhà hả? Có biết phá giấc ngủ của người khác sẽ bị đầy xuống mười tám tầng địa ngục không?" Đoàn Trường Sinh giơ xa chiếc điện thoại khỏi tai, nói. "Mở cửa cho anh..." Minh Hiểu Khê buồn bực, đi ra mở cửa, trong lòng không khỏi mắng chửi người ngoài cửa mấy lần. "Cạch..." "Sáng sớm anh đến náo loạn, phá rối cái gì vậy?" Đoàn Trường Sinh giơ lên túi đồ trong tay, anh tới chăm sóc em... Minh Hiểu Khê xua tay. "Cảm ơn anh, tôi khoẻ rồi, hiện tại tôi chỉ muốn ngủ mà thôi..." Đoàn Trường Sinh đẩy người vào trong, đặt đồ xuống, xoa đầu cô một cái. "Mười giờ ba mươi rồi, mặt trời đã chiếu vào mông rồi, em còn ngủ nữa sẽ thành heo quay..." "Anh nói ai là heo?" Minh Hiểu Khê trừng mắt nhìn qua. Ham muốn sống sót của Đoàn Trường Sinh rất mạnh, vội vàng cầm lấy túi đồ ăn đi vào. "Anh đi bày đồ ăn, em mau đánh răng rửa mặt rồi ra ăn sáng!" Minh Hiểu Khê tức giận nhưng lại chẳng thể làm được gì, chỉ có thể hậm hực dậm chân mà đi vào phòng vệ sinh cá nhân. Một bàn đồ ăn được Đoàn Trường Sinh dọn sẵn. "Mau đến ăn cho nóng." "Ồ!" Minh Hiểu Khê đi tới, trên bàn là phở bò thơm nức mũi, bên cạnh còn có đĩa quẩy vàng ruộm, thơm nức. Cũng không làm dáng cái gì, cô ngồi vào bàn bắt đầu ăn. "Hương vị không tệ..." Ăn sáng xong Đoàn Trường Sinh có việc phải đi. Minh Hiểu Khê lấy cớ vẫn chưa khoẻ hẳn lười biếng ở nhà. Đoàn Trường Sinh vừa ra cửa, nhà đối diện cửa cũng vừa lúc mở ra. Là một cô gái ăn mặc hợp thời trang, mái tóc xoăn, khuôn mặt trang điểm hoàn mỹ nhưng nhìn lại có chút cứng nhắc không được tự nhiên. Cô gái vừa nhìn thấy Đoàn Trường Sinh, hai mắt như phát sáng, môi đỏ nở nụ cười như hoa quyến rũ. "Chào anh! Anh là chủ nhân nhà đối diện sao?" Đoàn Trường Sinh đối với sự nhiệt tình của cô gái thoáng nhăn mày, nhưng vẫn lịch sự trả lời. "Không phải." Đến thang máy, cô gái kia cũng bước vào, cả người như uốn éo như muốn ép sát vào người Đoàn Trường Sinh. "Anh đẹp trai, hình như chúng ta gặp nhau ở đâu rồi có phải không nhỉ." Đoàn Trường Sinh im lặng từ chối trả lời, những câu hỏi kiểu như thế này anh đã gặp rất nhiều. Cô gái kia thấy anh không trả lời cũng không bỏ cuộc, người khẽ nghiêng đến. Đoàn Trường Sinh phản ứng rất nhanh, né qua một bên, khiến cô ta vồ hụt. Sắc mặt cô gái khẽ biến, ngượng ngùng vuốt tóc, cười trừ. "Ôi! Cái giày này hình như gót bị hỏng rồi, không để ý một chút là lại..." Đoàn Trường Sinh đưa tay khẽ day nhẹ cánh mũi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào con số hiển thị trên thang máy, hận không thể rơi nhanh một chút. Người phụ nữ này xịt nước hoa quá nồng, anh sắp bị ngạt thở đến nơi rồi. Đến tầng hầm, Đoàn Trường Sinh rảo nhanh bước chân đến chỗ đậu xe của mình. Cô gái kia nhìn anh ngồi vào chiếc xe sang trọng, mồm miệng há hốc, ánh mắt càng như muốn phát sáng. Cô ta đi đến gõ gõ cửa xe. Đoàn Trường Sinh khó hiểu, cái cô gái này gọi mình làm cái gì đây. Cửa kính hạ xuống, cô gái nhẹ nhàng hất tóc, nói. "Anh đẹp trai, có thể cho em đi nhờ một đoạn đường ra ngoài ngã tư sở được không?" Đoàn Trường Sinh mặt lạnh lùng, từ chối. "Xin lỗi, không tiện đường." Nói xong liền nổ máy xe rời đi, bỏ lại cô gái kia đấm ngực dậm chân thùm thụp. "Người gì đâu mà lạnh lùng như thế chứ. Nhưng bất quá lại đúng chuẩn tổng tài bá đạo, gu của mình, mình thích..." Ngày hôm sau Minh Hiểu Khê uể oải rời giường, không có cách nào, cô phải lên giảng đường. Nếu còn lười biếng nữa thì cô sẽ không thể đủ điểm chuyên cần, không thể thi qua môn chứ đừng nói đến học vượt. Cửa nhà vừa mở, cô gái nhà bên cạnh cũng mở cửa, trên tay cầm theo túi rác, dáng vẻ gấp gáp, vội vàng, tai còn kẹp điện thoại, nói liên hồi. "Vâng, vâng, em biết rồi, em biết rồi, em đến ngay đây ạ..." Minh Hiểu khoá cửa xong đang muốn rời đi, lại bị cô gái kia không chú ý mà va phải. "Ôi! Tôi xin lỗi..." Cô gái nói xin lỗi xong, lại khom người nhặt rác, miệng liên hồi lẩm bẩm. "Đã muộn rồi sao con khổ vậy này..." Minh Hiểu Khê thấy cô ta như vậy, tốt bụng đi lên giúp đỡ nhặt hết rác lại cho vào bịch rác cho cô ta. Cô ta ngẩng đầu nhìn cô. "Cảm ơn em gái nhé..." "Không có gì đâu, nếu chị bận thì đưa túi rác đây, em nhân thể vứt luôn giúp chị." Cô ta tỏ ra vô cùng vội vã, cảm kích vô cùng. "Ôi! Vậy cảm ơn em quá. Làm phiền em vậy..." Nói xong như cơn gió mà chạy đi. Minh Hiểu Khê nhìn túi rác trong tay, lại nhớ đến mình quên túi rác của nhà mình, lại phải mở cửa nhà lần nữa. (còn tiếp)
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177
Chương sau