Minh Hiểu Khê và Đoàn Trường Sinh ở lại bệnh viện thêm ba ngày.
Khi bác sĩ kiểm tra, nói vết thương của Đoàn Trường Sinh đã ổn họ mới xuất viện.
Trong thời gian này, Minh Hiểu Khê luôn luôn tận tình chăm sóc cho anh.
Những công việc như thay băng, thay thuốc đều là cô làm...
"Ai... Đau quá..."
"Đau thế sao, để em nhẹ tay hơn..."
Cô gái chăm chú cẩn thận từng chút một thay băng gạc.
Chàng trai nhìn cô với ánh mắt yêu thương, thỉnh thoảng lại làm nũng mà kêu lên một tiếng.
"Ui ui!!!"
"Đau sao?"
"Không đau lắm, em thổi thổi cho anh một chút sẽ hết đau ngay..."
Cô nghe anh nói thì khinh thường liếc mắt.
"Anh bớt xàm xí đi, giới thiệu với anh em học y đó... Vậy nên thổi thổi gì đó anh tự đi mà làm, đừng nói em..."
"Vậy thì hôn một cái..."
"Đoàn Trường Sinh..."
Cô gái như đã tức giận khẽ nghiến răng quát.
"Anh biết rồi, trong lúc em làm việc phải im lặng..."
Anh vô cùng thức thời cười lấy lòng rồi im lặng.
Minh Hiểu Khê thay thuốc cho anh xong rồi đi làm thủ tục xuất viện.
Khi trở về cô nhận được điện thoại của mẹ cô.
"Alo... Mẹ ạ..."
Bên kia điện thoại Đỗ Bảo Tuyền cùng Minh Đình Nhân ngồi uống trà, nói vào điện thoại.
"Còn mấy ngày nữa là đến ngày khánh thành nhà thờ tổ con có về không vậy?"
Minh Hiểu Khê đứng dựa vào lan can nhìn ra bên ngoài, suy nghĩ một chút rồi mỉm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-no-hoa/2595168/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.