Đỗ Bảo Tuyền nghe câu trả lời của Đoàn Trường Sinh thì cười đến híp hai mắt, nói.
“Ui! Thế hả? Thế mà con bé Hiểu Khê chẳng thấy nói gì cả. Con bé này dấu kỹ ghê cơ.”
“Dạ, cháu cũng muốn đến chào hỏi nhà mình, nhưng Hiểu Khê chưa cho cháu cơ hội cô ạ.”
Đoàn Trường Sinh lễ phép đáp lời.
Đỗ Bảo Tuyền nghe anh nói, hai mắt sáng ngời, hô lên.
“Cần gì con nhóc đó tạo cơ hội. Hôm nay cô cháu mình được nói chuyện với nhau thế này, xem như ông trời sắp đặt, nếu cháu không bận gì, cô mời cháu đến nhà cô chơi.”
“Thật chứ ạ.”
Đoàn Trường Sinh hai mắt toả sáng nhưng rất nhanh lại xìu xuống, ái ngại nói.
" Cháu thì không có bận gì cả, nhưng chưa được Hiểu Khê đồng ý, cháu không dám đến đâu ạ, cháu sợ cô ấy sẽ giận cháu mất."
Đỗ Bảo Tuyền nghe anh nói thì càng hài lòng, xem ra cậu trai trẻ này rất cưng chiều con gái của bà.
“Không phải sợ, cháu đến nhà cô là do cô mời, con nhóc thối đó không có cửa ý kiến gì đâu.”
“Mẹ…”
Minh Hiểu Khê từ trong nhà vệ sinh đi ra, nghe mẹ mình nói mà cô bất lực.
Đoàn Trường Sinh ở bên kia nghe thấy giọng cô nói, như sợ bỏ lỡ cơ hội hiếm có, để về ra mắt bố mẹ người yêu, anh vội nói.
“Vâng, nếu cô không chê cháu phiền, vậy cháu mạn phép đến nhà mình làm phiền mấy hôm ạ.”
“Được, được… Không có phiền gì hết, cháu đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-no-hoa/2595155/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.