Minh Hiểu Khê đóng sầm cửa lại, tâm trạng vô cùng tức giận.
Bên kia Đoàn Trường Sinh đẩy hai người đang đỡ mình ra, nhìn bọn họ.
“Hai người về đi… Sau này đừng làm ra những chuyện như hôm nay nữa…”
“Cháu nói cái gì?”
Bà cụ Thời nhìn cháu trai, đang muốn dạy dỗ anh thêm.
Đoàn Trường Sinh ngắt lời của bà.
“Bà nội, cháu rất mệt mỏi rồi, vậy nên bà để cho cháu yên bình một chút có được hay không, đừng gây chuyện cho cháu nữa…”
Nói với bà nội rồi, anh lại nhìn sang Lục Lam Chi.
“Anh mong em biết mình là ai và vị trí của mình ở đâu, từ trước đến nay anh vẫn luôn chỉ xem em như là em gái của mình mà thôi.
Anh mong em dừng lại những ý định không nên có, đừng chạm vào giới hạn của anh.”
Nói rồi anh đi vào nhà đóng cửa lại cũng không để ý đến một già một trẻ ở bên ngoài cửa.
“Ơ! Cái thằng này…”
Bà cụ Thời tức giận quát lên. Lục Lam Chi ở bên cạnh siết chặt nắm đấm, trong mắt oán hận nhìn về bên nhà của Minh Hiểu Khê.
“Cấp cứu… Nhanh… Bệnh nhân rất nguy kịch… Mau gọi bác sĩ…”
Minh Hiểu Khê đang ngồi trực, cô tranh thủ viết tiểu luận, thì nghe âm thanh hô hoán rất lớn.
Một cáng cứu thương được đẩy vào. Trên cáng cứu thương là một bé gái tầm 7, 8 tuổi gì đó.
Trên người của bé gái đầy rẫy thương tích, máu me khắp người.
“Bệnh nhân bị làm sao?”
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-no-hoa/2595033/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.