Giải quyết xong, Lâm Phong vội gọi điện thoại cho Di Giai, bảo cô mở cửa cho anh, mọi chuyện đã xong xuôi hết rồi.
Di Giai nghe tiếng Lâm Phong, đột nhiên thấy yên tâm hơn.
Cô từ trên lầu nhanh chân chay xuống, mở cửa cho Lâm Phong.
Tay chân cô vẫn còn run rẩy, gương mặt sợ hãi đến trắng bệch.
Nhìn thấy Lâm Phong, cô không khống chế được mà ôm chầm lấy anh như ôm lấy phao cứu sinh của mình.
Nỗi sợ hãi lúc này như bùng phát, nước mắt cô không kiềm được cứ rơi lả tả: “Lâm Phong… tôi… tôi sợ quá… bắt được… bắt được hắn ta rồi phải không…”
Lâm Phong lần đầu tiên trong đời bị con gái ôm chặt như vậy, đơ ra trong chốc lát, hai cánh tay cứ buông lõng không biết nên tiến lùi thế nào.
Anh do dự một lát, quyết định đưa hai tay lên vuốt vuốt lưng cô trấn an: “Không sao rồi. Tên đó bị bắt rồi, cậu không cần sợ nữa!”
Tình huống này, thật ngượng chết đi được, dù cho anh có lưu manh, hay trêu chọc con gái, nhưng cũng chỉ là mạnh miệng vậy thôi, chứ thân thể ngọc ngà gìn giữ bao nhiêu năm nay đó, tự dưng bị người ta chiếm dụng.
Còn nữa, anh còn cảm thấy hình như áo của anh bị dính đầy nước mắt nước mũi của cô rồi! Mẹ nó, cô xem áo anh là miếng giẻ lau à?
Thôi anh đây nhịn, dù sao cô cũng đang hoảng sợ, anh là thân đàn ông con trai, không so đo tính toán.
Di Giai cứ ôm chặt Lâm Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-no-hoa-vua-luc-yeu-anh/2916432/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.