Nghe tiếng đập cửa, Di Giai giật mình giây lát, như có suy đoán gì đó, liền mở xem tin nhắn của Lâm Phong.
Chỉ vỏn vẹn mấy chứ: [“Mau ra đây! Nếu không, tôi phá cửa xông vào!”]
Cô kinh ngạc hết mức, đi đến vén tấm màn che ra, nhìn thấy một hình bóng cao lớn đang đứng ngoài đó, kiên nhẫn đập cửa.
Anh vậy mà lại dám trèo qua ban công nhà cô!
Còn đứng ở đó mà gõ cửa, bảo cô ra ngoài!
Cô do dự không muốn gặp anh, nhưng lại sợ anh cứ gõ cửa mãi sẽ làm động đến ba mẹ.
Đắn đo một hồi, cô quyết định sẽ đối mặt, dù cho anh nghĩ cô thế nào cũng được, bất quá thì đoạn tình cảm chưa kịp thổ lộ này coi như dập tắt sớm.
Cửa mở ra, Di Giai chưa kịp nói tiếng nào đã lập tức bị Lâm Phong ôm chặt lấy.
“Sao cậu lại trốn tránh tôi?” Anh có chút tức giận chất vấn cô. Có trời mới biết, cô trốn khỏi anh làm anh đau đớn khó chịu thế nào!
Biết cô cứ thế mặc kệ anh, đi bộ về nhà, anh càng thêm giận. Lúc đó rất muốn chạy về nhà gặp cô lập tức, nhưng đã bị bọn Hàn Tuấn cản lại, bảo anh nên cho cô không gian riêng, đến lúc cô nghĩ thông suốt rồi sẽ gặp anh thôi.
Tan học, một mình anh nặng nề trở về, cũng may hôm nay là thứ bảy, không cần phải tự học buổi tối, nếu không e là anh sẽ chết sớm mất.
Trong suốt mấy tiếng đồng hồ sau khi về nhà,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-no-hoa-vua-luc-yeu-anh/2916382/chuong-34.html