Kết thúc cuộc gọi, Di Giai có hơi lúng túng, cô dè dặt nói: “Xin lỗi cậu, anh ấy nhiều lúc rất phiền phức!”
“Cậu không sợ mấy lời anh họ cậu nói là đúng à? Rằng mình cũng có ý đồ bất chính với cậu?” Lâm Phong đột nhiên hỏi.
Cô không do dự: “Không! Mình tin cậu mà! Cậu là tốt nhất!”
Cô vừa nói vừa nháy mắt, còn giơ ngón tay cái lên tán thưởng anh.
Anh bật cười, dáng vẻ nịnh hót kia của cô không hiểu sao lại làm anh vui vẻ.
Có điều, anh cũng không tốt như cô nghĩ đâu.
“Mình cũng có những suy nghĩ xấu xa đấy!” Anh nói.
“Suy nghĩ xấu xa thế nào?” Cô ngây thơ hỏi lại.
“Chính là… muốn ôm cậu… cũng có lúc muốn hôn cậu!” Anh thẳng thắn nói.
Đột nhiên nghe Lâm Phong bộc bạch suy nghĩ, Di Giai không phản ứng lại kịp, cứ thế thộn mặt ra, hai bàn tay nhỏ nhắn ôm lấy khuôn mặt đã phiếm hồng vì ngượng.
Lát sau, cô mới nhỏ giọng đáp lại: “Cái… cái đó… nếu không quá… quá đáng… cũng có thể…”
Cô nói xong mấy lời này, ánh mắt cũng né tránh không dám nhìn anh. Trong lòng lại nghĩ, có phải cô như vậy là không tốt lắm không nhì? Nghe… nghe có vẻ như cô hơi hư hỏng…
Anh cũng khá bất ngờ với câu trả lời của cô, cũng đứng hình một lúc không nói nên lời.
Sau đó, anh lại bật cười, nhẹ kéo bàn tay đang che mặt của cô ra, lại nhéo lên má cô một cái: “Bạn gái má lúm à, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-no-hoa-vua-luc-yeu-anh/2916377/chuong-37.html