Cả hai đều chưa có kinh nghiệm nên nụ hôn cũng chỉ là kiểu hai đôi môi áp lên nhau, không hề dây dưa răng lưỡi, cũng không mang tí tà niệm nào.
“Sao nào? Còn nghĩ nhiều nữa không?” Lâm Phong nhìn gương mặt đỏ ửng ngơ ngác đáng yêu kia bật cười.
“Mình… mình… sao cậu… cậu lại đột nhiên hôn mình…” Di Giai xấu hổ nói.
“Mình hôn bạn gái của mình cũng còn phải báo trước? Không phải cậu nói có những lúc có thể ôm hôn còn gì?”
Cô nheo nheo mắt, hình như anh nói đúng nhỉ? Bạn trai bạn gái hôn… hôn nhau cũng là chuyện bình thường… Mà cô đúng là cũng có nói với anh như vậy…
Cô ôm lấy hai cái má đang đỏ bừng của mình, có chút ấm ức: “Nụ… nụ hôn đầu của mình…”
Anh từ từ áp sát người lại gần cô, cúi xuống thật gần khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Mình cũng là nụ hôn đầu đấy! Mà khoan đã, sao trông cậu có vẻ không vui vậy? Cậu không muốn trao nụ hôn đầu cho mình à?”
Cô vội lùi lại phía sau một chút, xua xua tay: “Không… không có mà… chỉ là… mình… mình có hơi ngượng…”
Di Giai vừa nói vừa nắm lấy góc áo của Lâm Phong giật giật, giọng nói ấp úng bối rối khiến anh thất thần.
Anh nhìn theo biểu tình bẽn lẽn, hai má đỏ hồng đó, lại thêm cô mặc áo ngủ hai dây, cho nên làn da trắng nõn mịn màng đều lờ mờ hiện ra dưới ánh đèn, còn có cả xương quai xanh quyến rũ dưới chiếc cổ trắng ngần kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-no-hoa-vua-luc-yeu-anh/2916373/chuong-39.html