Thầy Tống đối chiếu nét chữ Trần Tiểu Kiều vừa viết với nét chữ trên miếng tài liệu kia, đúng là có hơi khác, nhưng là thói quen, hẳn là sẽ có điểm tương đồng. Ông phát hiện, có một số nét rất đặc trưng, có thể chứng minh đều là cách viết của cô ta.
Ông chau mày: “Trần Tiểu Kiều, thầy nghĩ em nên thành thật. Dù em cố ý viết khác đi nhưng có những nét quen thuộc, em đều viết giống nhau. Cộng thêm đoạn băng ghi hình của Chung Hiểu, có thể khẳng định mọi chuyện là do em bày lên."
Trần Tiểu Kiều sắc mặt trắng bệch, đứng cũng không vững nữa. Mà cô giáo kia cũng không còn gì để nói. Lúc đầu Tiểu Kiều chạy đến nói với cô ta là chính mắt mình trông thấy Di Giai giấu tài liệu, không ngờ sự thật là Tiểu Kiều dựng chuyện hãm hại bạn mình.
“Sao em lại có thể làm ra chuyện này được? Em tự mình giấu tài liệu ở hộc bàn của Di Giai rồi lại nói với cô rằng Di Giai gian lận? Em hại cô mất mặt như vậy à?”
Trần Tiểu Kiều không còn gì để nói, ấp úng nửa ngày cũng không nói được gì ra hồn.
Thầy Tống coi như hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, chậm rãi phân tích: “Cô thấy đó, tôi đã nói chúng ta cũng phải nghe học sinh giải thích đã, chưa rõ thế nào mà cô chỉ chăm chăm buộc tội học sinh rồi. Còn có, sao cô có thể chỉ vì lời nói của một học sinh mà vội vàng kết luận tội trạng của học sinh khác? Chuyện này liên quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-no-hoa-vua-luc-yeu-anh/2916365/chuong-45.html