Chương trước
Chương sau
Hai anh em sinh đôi Lâm Gia Kỳ và Lâm An Hy mới đó đã đến tuổi đi mẫu giáo.

Tiểu Gia Kỳ tính cách trầm ổn, trưởng thành trước tuổi, luôn cho rằng bọn trẻ ở lớp rất phiền phức nên không thèm để ý tới. Cậu bé cứ thế một mình một cõi, lầm lầm lì lì không nói chuyện với ai. Thằng bé chỉ quan tâm duy nhất em gái mình và em họ con của chú út mình mà thôi. Bất cứ ai dám động đến hai cô bé, nhất định không yên với thằng bé.

Tiểu An Hy tính tình vui vẻ hoạt bát giống mẹ, được nhiều bạn bè yêu mến. Con bé đi đến đâu cũng được bạn học xúm xít vây quanh.

Hôm nào về đến nhà, trong cặp con bé cũng đầy kẹo.

Di Giai thường hỏi: “Ở đâu con có bánh kẹo nhiều thế?”

Con bé sẽ trả lời: “Các bạn cho con, à còn có cho anh trai nữa, nhưng anh trai không nhận nên con nhận thay.”

Con gái được các cô giáo yêu thích bao nhiêu thì con trai lại thường bị các cô mời phụ huynh lên nhắc nhở bao nhiêu.

Ngày thường là Di Giai đi họp phụ huynh cho con, cô cũng rất đau đầu với vấn đề con trai không thích giao tiếp với người khác. Lần nào cũng hứa hẹn sẽ tìm cách khắc phục vấn đề này, nhưng tình hình vẫn cứ thế không thay đổi.

Đến một lần, Lâm Phong thay Di Giai đi gặp cô giáo. Anh chỉ nói đúng một câu: “Con trai giống tôi, nhưng các cô thấy đó, tôi bây giờ vẫn thành công như vậy.” Từ lần đó, các giáo viên ở trường không bao giờ mời phụ huynh lên thêm lần nào nữa.

Quan điểm dạy con của Lâm Phong rất đơn giản, chỉ cần chúng nó vẫn ăn được, ngủ được, phát triển tốt thì chúng muốn làm gì cũng được. Thậm chí, đôi lúc chúng có lười biếng ham chơi cũng không sao.

Bản thân anh đã trải qua áp lực về địa vị gia thế, cho nên không bao giờ muốn con mình trải qua những chuyện đó. Chúng chỉ cần vui vẻ khỏe mạnh là đủ.

Có điều, bọn trẻ lại hưởng gen tốt từ ba mẹ. Con gái thì rất ham học hỏi, con trai sinh ra đã thông minh, chỉ cần nói qua một lần liền hiểu, thậm chí còn tự biết nghiên cứu thêm.

Ở nhà, dù Di Giai luôn là người trực tiếp dạy dỗ, cô cho rằng mình không hề dễ tính, thế nhưng bọn trẻ lại không chút nào sợ cô.

Bọn nhỏ chỉ sợ ba của mình. Anh lúc thường rất dễ dãi, nhưng khi bọn nhỏ phạm lỗi, anh vô cùng nghiêm khắc trách phạt.

Hai đứa nhỏ lại rất thích ngủ cùng mẹ, nhưng lần nào cũng bị ba ba đuổi về phòng. Cho nên, hai đứa nó thích nhất là lúc ba ba đi công tác.

Mấy đứa chờ mãi, cuối cùng ba ba cũng có việc phải đi nước ngoài. Vậy là đêm nào cũng chui tọt sang phòng mẹ ngủ.

Hôm nay, như thường lệ, hai đứa cũng ôm gối đi sang, lại như thường lệ luôn mồm với mẹ. Có điều, hai đứa không biết mẹ đang gọi video call với ba ba nên cứ thản nhiên mà nói không kiêng dè.

Em gái: “Mẹ ơi, con thích ba đi công tác. Như vậy con mới được ngủ với mẹ. Ngày thường, ba toàn giành mẹ một mình.”



Anh trai: “Chẳng phải ba dạy anh em con là cái gì cũng phải chia sẻ sao? Vậy mà ba lại ích kỷ giành mẹ một mình.”

Di Giai nén cười, còn Lâm Phong đã đen mặt ở bên kia màn hình điện thoại.

Anh khẽ hấng giọng lên tiếng: “Hai đứa vừa nói gì? Nhắc lại ba nghe?”

Tiểu An Hy đang say sưa nói, đột nhiên nhìn thấy ba ba trong điện thoại, lại còn nghe giọng nói nghiêm khắc đáng sợ, lập tức xanh mặt ú ớ: “Ba… con… con vừa rồi… không có nói là thích ba đi công tác đâu… con… con muốn ba mau về mà…”

Tiểu Gia Kỳ thì anh hùng hơn, không chối cãi: “Ba đã nghe rồi mà, còn hỏi con lại làm gì.”

Lâm Phong gục gật đầu: “Giỏi lắm… bọn con dám nói xấu sau lưng ba mình. Tiểu Kỳ dũng cảm đấy, còn Tiểu Hy dám nói dối ba? Đợi ba về xem sẽ xử lý các con thế nào?”

Tiểu An Hy làm vẻ mặt đáng thương thút thít: “Ba… ba đừng tức giận…”

Di Giai thương tình bọn trẻ, liền lên tiếng nói đỡ: “Bọn nhỏ có sao nói vậy thôi. Ai bảo thường ngày anh không cho chúng sang ngủ cùng chúng ta.”

Lâm Phong chau mày: “Anh còn chưa nói em đâu đấy… thông đồng với bọn trẻ lừa anh, để chúng sang ngủ với em. Em cũng không thoát tội đâu.”

Di Giai vội đánh bài chuồn: “Trễ rồi… mẹ con em ngủ đây…”

“Ngủ cái gì, mau xuống mở cửa cho anh.”

“Mở cửa? Anh… anh về rồi sao? Lúc nãy anh còn nói đang trên đường ra ngoài gặp đối tác mà…” Di Giai vừa nói vừa nhanh chóng xuống nhà.

Nhìn thấy Lâm Phong, Di Giai vui vẻ ôm chầm lấy anh: “Anh về rồi.”

Lâm Phong giả vờ bản thân vẫn còn tức giận: “Đừng giả vờ, anh không về chẳng phải ba mẹ con em càng vui hơn sao?”

Di Giai vội nịnh nọt: “Chồng ơi… không phải như vậy đâu… Vừa nãy cũng chỉ có bọn trẻ nói thôi… em hoàn toàn không nói gì… Em nhớ anh muốn chết ấy chứ hì hì…”

Tiểu Gia Kỳ: “…” Tự hỏi đây có phải người mẹ yêu thương trìu mến vừa rồi không? Người lớn có thể lật lọng vậy sao?

Tiểu An Hy: “…” Sao mẹ lại bán đứng anh em mình rồi? Cũng may vừa nãy không chạy xuống nhà cùng mẹ, nếu không bị ba tóm được thì nát đít.

Hai đứa nhỏ trước tình hình bất lợi kia, lập tức chạy nhanh về phòng ngủ. Ngay cả mẹ còn sợ ba đến phải nói dối thế kia, thì làm sao dám bảo vệ hai anh em?

Lâm Phong lắc đầu: “Em ngày càng hư hỏng, thảo nào dạy hư luôn con. Anh phải chấn chỉnh lại mới được.” Nói rồi anh cúi người bế bổng vợ lên, một đường đi thẳng lên phòng ngủ.



Di Giai sợ con trông thấy, vội giãy giụa: “Anh… thả em xuống… Con thấy thì sao?”

Lâm Phong khẽ cười: “Bọn nó bỏ trốn hết rồi.” Vừa rồi anh còn thấy hai cái bóng nhỏ vụt qua chỗ cầu thang kìa. Chắc là vào phòng giả vờ ngủ để tránh bị anh mắng chứ gì.

Về phòng ngủ, Lâm Phong nhẹ nhàng thả Di Giai xuống giường.

Về phần mình, anh đưa tay kéo cà vạt, lại gấp gáp cởi mấy chiếc cúc ở cổ tay để dễ hoạt động.

Cơ bản đã xong, anh liền trấn thủ bên trên Di Giai.

Ánh mắt anh nhìn cô như hổ đói, khiến cô sợ hãi vội xin tha: “Chồng… tha cho người ta đi mà…”

Lâm Phong nhếch môi, dĩ nhiên không thể tha cho cô rồi. Anh phải cho cô biết hậu quả của việc dám hùa với con nói xấu sau lưng anh là thế nào.

Một tuần lễ đi công tác, anh nhớ cô đến điên dại, vậy mà có người chẳng nhớ anh, còn vui vui vẻ vẻ với bọn nhỏ. Cơn tức này, anh phải đòi hết cả gốc lẫn lãi.

Gốc lẫn lãi của anh khiến cô không còn chút sức lực nào, cả người nhũn cả ra. Di Giai thề, sau này sẽ không hùa với bọn trẻ nói lời xằng bậy nữa. Nếu không, có ngày cô bị anh ăn hết xương cũng không nhả.

Có điều, sau khi tắm rửa vệ sinh xong, dù mệt cô vẫn muốn sang phòng con xem bọn trẻ đã ngủ chưa.

Lâm Phong biết vừa rồi anh cũng hơi quá đà, nên rất biết điều dìu đỡ vợ mình.

Bọn trẻ đã ngủ hết rồi. Lúc ngủ, chúng nó ngoan ngoãn tĩnh lặng, lại đáng yêu hệt như những thiên thần nhỏ.

Chỉnh lại chăn cho con xong, hai vợ chồng đứng ngắm con mỉm cười.

Ngày đó, không hề biết một lúc Di Giai sẽ mang thai hai đứa nhóc. Lúc đầu, siêu âm chỉ có một, mãi sau này bác sĩ mới phát hiện ra thêm một đứa nữa. Khỏi phải nói, cả nhà nội ngoại hai bên đã mừng như thế nào.

Mang thai đôi, vất vả, khó khăn gấp đôi, nguy hiểm cũng gấp đôi. Nhưng đổi lại hạnh phúc cũng gấp đôi, niềm vui cũng gấp đôi.

Bọn nhỏ là kết tinh tình yêu của hai vợ chồng cô. Nhìn chúng lớn lên từng ngày, mạnh khỏe, an yên, là điều khiến người làm cha làm mẹ trong lòng vui sướng nhất.

Di Giai tựa đầu vào vai Lâm Phong, tay khoác tay anh thì thầm: “Chồng, em yêu anh. Anh và con chính là điều quý giá nhất trên đời này của em.”

Lâm Phong choàng tay ôm chặt vợ mình, dịu dàng hôn lên trán cô: “Vợ, anh cũng yêu em. Mẹ con em chính là sinh mạng của anh.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.