Hai anh em sinh đôi Lâm Gia Kỳ và Lâm An Hy mới đó đã đến tuổi đi mẫu giáo.
Tiểu Gia Kỳ tính cách trầm ổn, trưởng thành trước tuổi, luôn cho rằng bọn trẻ ở lớp rất phiền phức nên không thèm để ý tới. Cậu bé cứ thế một mình một cõi, lầm lầm lì lì không nói chuyện với ai. Thằng bé chỉ quan tâm duy nhất em gái mình và em họ con của chú út mình mà thôi. Bất cứ ai dám động đến hai cô bé, nhất định không yên với thằng bé.
Tiểu An Hy tính tình vui vẻ hoạt bát giống mẹ, được nhiều bạn bè yêu mến. Con bé đi đến đâu cũng được bạn học xúm xít vây quanh.
Hôm nào về đến nhà, trong cặp con bé cũng đầy kẹo.
Di Giai thường hỏi: “Ở đâu con có bánh kẹo nhiều thế?”
Con bé sẽ trả lời: “Các bạn cho con, à còn có cho anh trai nữa, nhưng anh trai không nhận nên con nhận thay.”
Con gái được các cô giáo yêu thích bao nhiêu thì con trai lại thường bị các cô mời phụ huynh lên nhắc nhở bao nhiêu.
Ngày thường là Di Giai đi họp phụ huynh cho con, cô cũng rất đau đầu với vấn đề con trai không thích giao tiếp với người khác. Lần nào cũng hứa hẹn sẽ tìm cách khắc phục vấn đề này, nhưng tình hình vẫn cứ thế không thay đổi.
Đến một lần, Lâm Phong thay Di Giai đi gặp cô giáo. Anh chỉ nói đúng một câu: “Con trai giống tôi, nhưng các cô thấy đó, tôi bây giờ vẫn thành công như vậy.” Từ lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-no-hoa-vua-luc-yeu-anh/2916261/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.