[ …Chắc chắn là cô ta không đàng hoàng rồi!...]
[Tôi thắc mắc là cô ta làm điều này vì tiền ư…]
Chết tiệt, bọn này đang phun ra rác rưởi gì đây?
Lâm Giang vô cùng tức giận đến nỗi lồng ngực anh không kiềm chế được mà phập phồng lên xuống.
[…Ơn trời, nam thần của tôi không bị con chó dại đó cắn.]
[.. Nam thần của tôi không phải là người mà thứ rác rưởi đáng xấu hổ đó có thể nhúng chàm!]
Đọc đến đây, Lâm Giang đột nhiên nâng tay và ném mạnh điện thoại của Hạ Thương Chu sang một bên.
Chiếc điện thoại va mạnh vào tường rồi rơi xuống đất tạo nên tiếng "choang!" thật lớn. sau đó trên màn hình điện thoại xuất hiện vô số vết nứt.
"Ông chủ, cái đó của tớ mà—" Hạ Thương chu vừa định lên tiếng thì cái nhìn sắc lẹm của Lâm Giang bắn tới khiến anh phải sợ hãi ngậm chặt miệng lại.
Lâm Giang bực bội đứng dậy đá mạnh cái ghế về phía Hạ Thương Chu. Lực đá mạnh đến nỗi đến nỗi chiếc ghế va vào chân của anh, đau đớn đến nỗi khiến anh suýt nữa khuỵu xuống đất.
Nhưng Lâm Giang rõ ràng không biết chuyện gì đang xảy ra, anh bước từng bước lớn đến chỗ ban công, đóng sầm cánh cửa lại.
…
Phòng ký túc rơi vào im lặng một lúc, Lục Bôn Lai giấu mình ở dưới tấm chăn từ lúc không khí khủng bố bắt đầu lan tràn,lúc này mới dè dặt ló đầu ra và hỏi "Ông chủ thật sự rất tức giận đấy à?"
Lúc này, Hạ Thương Chu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-ngay-tho-tuoi-dep-cung-em/3000202/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.