Sau kỳ thi học sinh giỏi tôi như bị bào hết sức lực vậy, đến thở còn khó khăn. Nhưng chịu thôi, thi có giải thì có tiền, ráng nhịn chút sau này còn thực hiện ước mơ làm phú bà mua đàn trai về thả long nhong chứ! Ước mơ chỉ là mơ ước, tôi mơ mộng là thế chứ điều đó xa vời quá, giờ có ông đại gia nào bao nuôi tôi là đủ lắm rồi. Dù vừa trải qua cuộc chiến trong phòng thi nhưng tôi lại phải nhanh chóng đi học lại. Tôi mệt mỏi nằm gục trên bàn mà ngủ, vì đây là tiết văn, đương nhiên người thầy yêu dấu của tôi khi thấy tôi ngủ cũng biết rằng cô học trò này mệt mỏi bao nhiêu nên thầy cũng để im tôi ngủ mà không quát mắng gì cả. Nghe sung sướng nhỉ? Được ngủ trên lớp không ăn chửi thì quá tuyệt rồi còn gì, nhưng không, trời xanh còn có bão tố nói chi người trần chưa từng một giây yên bình như tôi lại được một giấc ngủ ngon chứ! Đang thiu thiu từ từ đi vào cơn mơ thì một tác động vật lý nào đó không hề nương tay phang thẳng vào đầu tôi. Tôi choáng váng, đầu quay quay, mở mắt ra thì thấy mờ mờ hình bóng thủ phạm. Chẳng ai khác, là thằng ch.ó chết Đức Vũ biết thương hoa tiếc ngọc là gì kia. Hắn cười khểnh nhìn tôi mà bảo
"Chuyên văn mà tiết văn lại nằm ngủ phơi thây ra chả khác gì heo nướng"
Tôi cũng chẳng nể nang gì mà đáp lại
"Sao? Không được như tao nên ghen tức à? Không ăn được cũng đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-nay-co-cau/2760739/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.