Sau khi chắc chắn con nhỏ kia không đuổi theo, ba người mới dừng lại.
"Này, cậu lại gây thù chuốc oán ở đâu thế?" Tôi thở hồng hộc rồi trừng mắt nhìn Nam.
Nam lấy tay lau mồ hôi trên trán, dựa lưng vào bức tường cũ trong con hẻm vẻ mặt ngơ ngác: "Điên à? Thù oán gì? Không thấy tôi là người bị hại chắc?" Vừa nói hắn ta vừa chỉ vào vết kem trên áo.
Ngu thì chết, có vậy cũng khoe tôi, kem chưa được ăn mà chạy cả cây số thế này mệt chết moẹ thế này đây.
Phong yên lặng nhìn Nam một hồi, Nam khó chịu quay lại càu nhàu.
"Sao? Nhìn tôi chăm chú như vậy để làm gì?"
Phong vẫn giữ bộ mặt lạnh tanh, cậu chậm rãi mở miệng: "Cậu nghĩ tôi sẽ làm gì?"
Uẩy? Nam và Phong sao lại có thái độ này với nhau? Hai người họ rốt cuộc là...? Tại sao tôi lại thấy hoang mang như thế này.
"Làm gì? Cậu có thể làm gì được tôi?" Nam cười - nụ cười ngạo mạn song lại cô độc vô cùng.
Phong nhếch môi, cảm xúc ẩn chứa bấy lâu như bùng nổ mà trong giây lát lại nhanh chóng thu vào, che dấu kín đáo không để ai có cơ hội phát giác.
Thấy bầu không khí có chút bất ổn, tôi đành xen vào: "Nam! Cậu nói gì lạ vậy? Hai người..."
Tôi chưa nói xong mà cậu ta đã cắt ngang: "Không có gì, tôi về trước" Nói xong quay người đi
Bóng lưng của cậu ấy sao lại lẻ loi đến vậy, trong vô thức tôi gọi to tên cậu: "NAM"
Đừng đi mà...đừng quay lưng về phía tôi như vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-nam-ay-cau-va-toi/1405190/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.