Hôm nay tiết trời đã sang thu. Minh Phương đang ngồi trên bàn làm việc. Trời thu ở New York thật đẹp. Lá thu rơi xào xạc ngoài đường. Bỗng Phương lại nhớ về những năm cấp hai hạnh phúc mà bình yên, giản dị mà thật bình dị. Cô mở ngăn kéo bàn làm việc ra. Trong đó có một cuốn sổ nhật kí màu xanh nhưng đã cũ. Có lẽ là được viết từ rất lâu rồi.
Mở ra trong đó bao kí ức ùa về trong trái tim cô. Từ ngày khai trường bước chân vào lớp sáu đến ngày tốt nghiệp cấp hai. Nhưng giờ Hoàng Minh Phương của ngày cấp hai mộng mơ ấy đã khác. Cô ngày hôm nay đã là nhà đàm phán thương mại của một công ty lớn ở thành phố New York này. Bỗng cô lại nhớ về cái ngày của bốn năm về trước, cái lúc mà cô xa rời gia đình, bạn bè để đi theo chị cô ra nước ngoài.
Cô khóc nhiều lắm. Dường như lúc đó cô cảm giác như Hà Nội cũng lặng lẽ mà bình yên như chúc cô lên đường bình an sớm ngày trở về. Vậy mà giờ đây đã trở về rồi. Lòng háo hức mong chờ. Chẳng biết thanh xuân liệu có còn chờ đợi cô không nữa, hay cũng lại dửng dưng lạnh nhạt bước qua như cơn gió, hay như người con trai năm ấy, bước qua cô chẳng nói một lời...