"Hay để tôi liếm sạch nó cho cậu nhé!"
Lăng Đằng có ý tốt nhưng đầu óc Hạ Vũ lúc này không thể nào trong sáng nổi, từng câu thốt ra như lời nói dụ hoặc cậu vào con đường đen tối.
"Liếm... liếm gì cơ? Thôi không cần đâu, áo bẩn lắm!" Hạ Vũ lắp bắp từ chối, tay nâng lên che đi vết bẩn ở áo.
"Cậu sao vậy? Tôi đâu nói là liếm áo, ý tôi là sốt trên tay cậu!" Lăng Đằng mỉm cười rồi buông tay Hạ Vũ ra, thấy cậu ta sắp bị mình chọc ghẹo cho muốn động thổ đành không chọc nữa mà nói lãng sang cái khác.
"À!" Hạ Vũ ngại ngùng không biết nên nói như thế nào nữa, mới vừa nãy còn vui vẻ vậy mà giờ lại ngại ngùng như thế.
"Hôm nay chơi đến đây thôi, tôi về trước bánh của cậu đây!" Ánh mắt Lăng Đằng cứ nhìn chăm chăm khiến cậu không thể nào nhúc nhích chân nổi, sau một hồi lâu lấy hết dũng khí ra nói một lèo rồi đưa hộp tokbokki đặt lên tay Lăng Đằng rồi cắm đầu chạy mất dép.
"Khụ..." Lăng Đằng bóng dáng chạy khuất tầm mắt, cơ thể bất giác run lên vì nhịn cười, cậu nhìn hộp bánh trên tay ánh mắt liền dịu dàng nheo lại. Tay cậu sờ lên đôi môi còn dư âm nụ hôn ban nãy, hôm nay cũng vì sự cố ấy mà cậu được chạm vào môi người mình thích: "Môi em ấy mềm thật sự, biểu cảm cũng dễ thương muốn xĩu. Phải làm sao với em mới được đây, Hạ Vũ?"
Cậu ngước mặt lên trời tựa lưng vào bờ tường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-ma-toi-bo-lo/2974670/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.