Một lúc sau cô An sang phòng nó, không nghĩ là nó đang khóc đâu
- Sao thế này? Nín đi nói cô xem nào
Nó sụt sịt mãi nằm kể đầu đuôi cho cô nghe, đây là cảm xúc của một người lần đầu tiên biết yêu đương là gì, và bị cấm ~~ cô biết nhiều thứ, cô nói nhiều thứ với nó, sau khi nói ra thì cảm thấy thoải mái hơn. Nó là con người hướng ngoại, khi có chuyênh gù đó, rất muốn tâm sự với người thân để thấy thoải mái hơn thay vì cứ giữ trong lòng
- Mẹ con cũng thật là, thời đại nào rồi mà cứ còn có cái suy nghĩ đấy không biết, nín đi khóc cái gì mà khóc, có sao đâu, cảm xúc của mình mình có quyền tự quyết được, ai cũng có cảm xúc của mình, chứ chẳng nhẽ bây giờ con thích người ta lại cấm không được thích nữa à, không sao, cô sẽ nói chuyện với mẹ cho. Ngủ đi muộn rồi
- Thôi cô đừng nói với mẹ nữa, thôi xem như là chưa có chuyện gì đi
- Ổn không?
- Thôi không sao đâu ạ, cô về phòng ngủ đi nha, con cũng đi ngủ đây_ Nó lau nước mắt rồi cười
- Đừng suy nghĩ nữa nha, ngủ đi
- Vâng_ Nó dậy đi đóng cửa rồi nhảy lên giường thả lưng xuống giường nhắm mắt một hồi xong lại ngồi bật dậy, nếu không nói ra chắc nó sẽ nằm suy nghĩ và khóc tới sáng mất. Cầm vào điện thoại thấy tin nhắn của Quỳnh chưa rep với tin nhắn của Duy Dương, thôi cũng chẳng muốn rep nữa, chắc Quỳnh cũng đi ngủ rồi
Đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-la-anh/1326121/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.